Sư Niệm thất vọng quay về phòng. Khi đến cửa phòng, cô điều chỉnh lại tâm trạng, đổi một gương mặt tươi cười.
Mà điều khiến Sư Niệm vui nhất trong ngày hôm nay chính là họ chọn điểm đến đầu tiên là Malaysia. Đây là nơi Sở Húc Ninh từng nhắc tới với cô.
Cho nên sau khi ghi hình xong, trên đường quay về, Sư Niệm vẫn rất vui vẻ.
Lần này có năm nữ diễn viên, ngoài Sư Niệm ra còn bốn người nữa, một người là ngôi sao đa tài Cổ Nguyệt, một người là đả nữ của màn ảnh bạc Hà Quỳnh, một gương mặt mới gần đây khá nổi tiếng là Giang Ninh, người cuối cùng chính là ngôi sao hàng đầu Ngũ Vi.
Chị Tám dẫn Sư Niệm lên xe. Sư Niệm còn mải cầm điện thoại tìm kiếm cửa hàng mà Sở Húc Ninh đã nói với cô, coi như mua chút quà gặp mặt cho mẹ chồng.
“Cái người tên Ngũ Vi kia em phải cẩn thận một chút, trông có vẻ khách sáo với em thế thôi, trong giới này cô ta nổi tiếng là khẩu Phật tâm xà đấy, cắn người khác sau lưng tàn độc lắm.” Chị Tám nhìn Sư Niệm rồi nói, “Cái cô Cổ Nguyệt đó em có thể thân thiết một chút, danh tiếng của cô ấy rất tốt.”
“Chị Tám à, chị ở trong giới này lâu thế rồi mà sao nhìn người không chuẩn vậy, cái cô Cổ Nguyệt kia á?” Sư Niệm nói, ngẩng đầu nhìn Chị Tám đang tò mò, “Mà thôi, không nói với chị nữa, lần này đi Malaysia có thời gian hoạt động riêng chứ, em muốn đi mua ít đồ.”
“Mua đồ gì?” Chị Tám càng thấy tò mò, cũng không băn khoăn chuyện Cổ Nguyệt nữa mà quan tâm tới chuyện cô muốn tự đi mua đồ.
“Húc Ninh bảo mẹ anh ấy thích một loại bánh bơ của Malaysia, cho nên em muốn đi xem thử.” Sư Niệm không hề che giấu mà báo cáo ngay.
Chị Tám nhìn Sư Niệm với vẻ bất đắc dĩ, ban nãy còn thất vọng vì anh ta, bây giờ lại vui vẻ vì có thể đi mua đồ cho mẹ anh ta rồi.
Người đàn ông này đúng là kiếp nạn cả đời của Sư Niệm, một kiếp nạn không thể nào tránh được.
***
Thấm Tân Viên, thành phố A.
Sở Lạc Nhất đang ôm túi đồ ăn vặt ngồi trên sofa vừa xem tivi vừa nói chuyện với Cố Tỉ Thành. Lúc này trong nhà không có ai, Thủy An Lạc đang ở bệnh viện, Sở Ninh Dực ở công ty.
“Em ăn ít mấy thứ thực phẩm rác đó thôi.” Cố Tỉ Thành vừa làm việc vừa nói, trong tay anh là kế hoạch huấn luyện lần này.
“Ngon mà.” Sở Lạc Nhất xem bản tin về Mạch Thụy được phát trên tivi. Tấm ảnh của Sở Lạc Nhất được các nhà địa chất cầm đi đối chiếu, thực ra có vài chỗ không đúng với địa thế ở đó lắm, chỉ có thể nói lúc sao chép không để tâm rồi.
Mà họa sĩ nước ngoài kia cũng là thứ không đáng tin. Lúc bị bắt hắn lập tức khai ngay ra Mạch Thụy. Không biết Mạch Thụy không có mắt nhìn người hay đáng đời cô ta bị xui xẻo.
Cố Tỉ Thành bỏ văn kiện trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn người trong tivi, nghĩ ngợi một hồi rồi nói, “Ăn ít thôi, đợi đến lúc anh diễn tập xong chắc em đã mập như heo rồi.”
“Mập như heo cũng là con heo của anh.” Sở Lạc Nhất hừ một tiếng, ăn miếng cuối cùng, “Sao chỉ có một mình anh làm vậy? Anh Húc Ninh đâu?”
“Đi làm việc khác rồi.” Cố Tỉ Thành gập văn kiện lại, đứng dậy đi rót nước.
Sở Lạc Nhất nhìn người trong màn hình cuộc gọi video đã biến mất, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đi lại của người bên đó.
“Lúc các anh diễn tập, người bạn cùng lớp gì gì đó của anh cũng đi hả?” Sở Lạc Nhất hỏi một câu chua lòm.
Cố Tỉ Thành rót nước xong, cảm thấy rất hài lòng với bộ dạng ghen tuông của vợ mình.
“Chú ý, là bạn cùng trường, còn xa khướt mới tới bạn cùng lớp, đừng nói linh tinh.” Cố Tỉ Thành nhấn mạnh.
Nhưng câu nhấn mạnh ấy khiến Sở Lạc Nhất rất vui, “Vậy là cô ta cũng đi hả?” Điều này khiến cô không vui đâu.