“Kiểu gì thì kiểu vẫn phải cảm ơn hai người, hay là cô cho tôi cách thức liên lạc, khi nào tôi quay lại sẽ cho trả tiền cho cô.” Bạch Hoành nhìn Sở Lạc Nhất, nói.
“Phương thức liên lạc không cần, tiền cũng không cần luôn, chúng tôi chỉ thấy anh gặp khó khăn nên giúp thôi.” Giọng Cố Tỉ Thành vẫn nhàn nhạt như cũ.
Sở Lạc Nhất quay lại cố nhịn cười. Anh đúng là phát huy truyền thống quân nhân của mình một cách vô cùng nhuần nhuyễn đấy.
Nhưng mùi dấm này của anh có vẻ hơi nặng rồi.
Bạch Hoành khựng lại, đá ngay phải hai tấm sắt thế này nên hắn cũng không định nói thêm câu nào nữa.
Cho nên trong xe nhanh chóng yên tĩnh lại.
Sở Lạc Nhất với tay tìm gì đó trong xe Cố Tỉ Thành, cách tốt nhất để nhìn ra phẩm chất của một người đàn ông là xem xét xe của người đó, nhưng tiếc là xe của Cố Tỉ Thành rất sạch, có thể thấy anh cũng chẳng mấy khi lái nó.
“Tìm gì thế?” Cố Tỉ Thành nhíu mày hỏi.
“Tìm ký hiệu mà người phụ nữ khác bỏ lại chứ gì nữa.” Sở Lạc Nhất nói với vẻ rất hiển nhiên.
“Ờ, cái xe này anh vừa mới mua lúc xuống khỏi máy bay, đứng tên em đấy.” Cố Tỉ Thành nhướng mày nói.
Sở Lạc Nhất: “...”
“Tặng xe em cơ à, anh đẹp trai nhà giàu tính bao nuôi em đấy hả?” Sở Lạc Nhất cười tít mắt. Thật ra cô không thiếu xe, riêng đứng tên cô thôi cũng đã có ba cái rồi, chẳng qua là cô không lái thôi.
Cố Tỉ Thành cũng không nói gì nữa mà tập trung lái xe.
Sở Lạc Nhất vui rồi, nhưng vẫn quan sát chiếc xe này, xem ra cũng không hề kém gì với xe ba tặng cô, sau này cô có thể lái xe ra ngoài chơi rồi.
Từ đây tới sân bay quốc tế cũng mất một chặng đường khoảng một tiếng đồng hồ, chốc chốc Sở Lạc Nhất lại nói chuyện với Bạch Hoành vài câu, phần lớn thời gian Cố Tỉ Thành đều im lặng.
Bạch Hoành ngồi phía sau vẫn lẳng lặng đánh giá Cố Tỉ Thành. Hắn không chỉ từng gặp người đàn ông này mà người này còn là người đầu tiên chạy thoát khỏi hắn nữa.
Không ngờ hắn tới đây tìm Sở Lạc Nhất lại còn có thể gặp được người này nữa, đây đúng là thu hoạch bất ngờ.
“Buổi tối giờ cao điểm, chắc anh phải đổi giờ bay rồi.” Cố Tỉ Thành khẽ cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn dòng xe trước mặt.
“Đúng đó, hôm nay là thứ sáu, nhiều người về nhà vào cuối tuần, chắc cũng phải tắc tới chín rưỡi mười giờ luôn đấy.” Sở Lạc Nhất ngoảnh lại nhìn Bạch Hoành, nói: “Xem ra anh phải đổi giờ bay thật rồi.”
“Vậy à.” Bạch Hoành tỏ ra bất đắc dĩ, như thể rất phiền não về chuyện trễ giờ bay, “Thật ngại quá, tôi muốn hỏi một chút, hai người có thể cho tôi mượn điện thoại được không, tôi muốn gọi điện cho trợ lý của tôi để bảo cậu ta đổi giờ bay cho tôi.”
Sở Lạc Nhất nhìn dáng vẻ chân thành của Bạch Hoành, nhưng cô vẫn phải cân nhắc một chút chuyện cho người lạ mượn điện thoại.
Lúc Sở Lạc Nhất đang đăm chiêu, Cố Tỉ Thành đã vứt điện thoại của anh ra sau. Sở Lạc Nhất chớp mắt, đang định nói gì đó lại bị Cố Tỉ Thành nắm chặt tay.
Nhưng Sở Lạc Nhất hiểu rất rõ, điện thoại của anh lại càng không thể đưa cho người khác dùng được cơ mà!
“Ơ...”
Sở Lạc Nhất định nói gì đó, Cố Tỉ Thành lại ngăn cô lại, “Ngồi yên đó, sắp tới khúc quẹo rồi.”
Bạch Hoành nhận lấy điện thoại, sau khi mở máy ra liền thấy màn hình điện thoại chẳng có gì, sau đó vẫn tỉnh rụi gọi điện thoại đi.
Giọng điệu của hắn không tốt chút nào. Sở Lạc Nhất nghe thấy hắn bảo trợ lý của mình đổi vé máy bay, sau đó lại bảo trợ lý tới cổng sân bay chờ hắn.
Sở Lạc Nhất thấy hắn dập máy trả điện thoại lại cho Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành nhận lấy xong liền quăng luôn vào chiếc cốp để đồ trước mặt.
“Thật sự rất cảm ơn hai người.” Bạch Hoành lại chân thành cảm ơn một lần nữa, nhưng trong lòng lại không thể không bội phục sự thận trọng và lý trí của Cố Tỉ Thành.