Diệp Ngữ Vi không phản đối, giờ mà về thành phố B chắc cũng có thể gặp được chồng ở sân bay, thế nên cô cũng không định về cùng con trai.
Ra khỏi nhà hàng, mọi người tách thành hai nhóm rời đi.
Sáng mai Cố Tỉ Thành có mặt ở doanh trại là được, cho nên quyết định sẽ về muộn một chút.
Diệp Ngữ Vi cười bỏ lại một câu “có vợ quên mẹ” rồi liền cùng hai vợ chồng Thủy An Lạc rời khỏi đó.
Sở Lạc Nhất nắm tay Cố Tỉ Thành đi ra ngoài, “Bao giờ thì anh đi?”
“Mười hai giờ vẫn còn một chuyến bay. Nếu đêm nay em thức khuya thì anh định sẽ đi vào sáng sớm.” Cố Tỉ Thành nói rất tự nhiên.
Sở Lạc Nhất ôm lấy cánh tay anh nhảy xuống khỏi bậc thang: “Sau đó ngày mai sẽ vào núi tập huấn khép kín luôn hả? Anh tưởng anh là người sắt đấy à?”
“Không sao, còn trẻ mà.” Cố Tỉ Thành nói rồi nhét tay cô vào trong túi áo mình, “Quay về thay quần áo đã, buổi tối nhiệt độ thấp lắm.”
“Không đâu, em cũng không lạnh.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm nói, sau đó đi cùng với Cố Tỉ Thành ra chỗ đỗ xe. Lúc đang định bước lên xe lại trông thấy người đàn ông đang đứng gọi điện thoại cách đó không xa.
Sở Lạc Nhất đang đặt tay lên cửa liền khựng lại, “Là người lúc nãy.”
Cố Tỉ Thành ngẩng lên nhìn qua đó, vừa hay cũng trông thấy người đàn ông đang ở cách họ không xa.
“Tôi phải tới sân bay trước mười giờ nếu không sẽ bị muộn, giờ cậu lại bảo tôi đi bắt xe? Tôi đi đâu bắt xe được hả? Điện thoại của tôi cũng sắp hết pin rồi, ví tiền của tôi cũng đang trong túi của cậu. Jimmy, tôi nói cho cậu biết, hôm nay cậu để tôi bị sơ suất thế này, nếu tôi mà muộn giờ bay thì cậu khỏi làm việc nữa đi, alo... alo...” Người kia đang nói lại có vẻ như không thấy tiếng ở đầu dây bên kia nữa, sau đó lại nhìn điện thoại một cái rồi đập luôn điện thoại lên xe mình.
Sở Lạc Nhất quay lại nhìn Cố Tỉ Thành. Cố Tỉ Thành nhướng mày, ý bảo cô muốn làm gì?
“Em thấy hình như anh ta đang vội thật, hay mình giúp anh ta một chút?” Sở Lạc Nhất cất tiếng hỏi, vì người đang cầm vô lăng không phải là cô.
Cố Tỉ Thành không nói gì. Sở Lạc Nhất xem như anh đã đồng ý, cô quay lại nhìn người đàn ông vẫn đang đứng đó.
“Này anh ơi, tới sân bay hả? Chúng tôi có thể chở anh đi một chuyến này.” Sở Lạc Nhất tỏ ra rất đàn ông nói.
Cố Tỉ Thành bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng cũng không cảm thấy kỳ quặc, dù sao thì anh cũng đã quen cô nhiều năm rồi.
Người kia đi tới, cuống cuồng cảm ơn: “Cảm ơn, trước mười giờ tôi phải lên máy bay đi Mỹ, nhưng xe lại bị hỏng mất rồi, điện thoại cũng hết pin, ví tiền không mang theo, đúng là chật vật không tả nổi mà.”
Sở Lạc Nhất vừa nghe là biết đúng là thảm quá rồi, trước giờ chỉ cần xảy ra một chuyện trong đó thôi cũng đủ thấy thảm rồi, giờ anh ta còn dính đủ cả ba luôn.
Sở Lạc Nhất ra hiệu cho anh ta lên xe, sau đó mới mở cửa ghế phó lái rồi ngồi vào.
Cố Tỉ Thành thắt đai an toàn cho cô xong rồi mới cho xe lăn bánh.
Bạch Hoành nheo mắt nhìn, lúc Cố Tỉ Thành ngồi thẳng dậy để lái xe, hắn lại quay lại dáng vẻ bối rối ban đầu.
“Thật sự rất cảm ơn hai người, nếu không tôi thật sự không biết hôm nay phải làm thế nào nữa.” Bạch Hoành nói rồi lại đưa tay ra với Sở Lạc Nhất, “Tôi tên là Bạch Hoành, là chuyên gia bảo hiểm cho một công ty sắp ra thị trường.”
Sở Lạc Nhất khẽ gật, lúc cô định giơ tay ra Cố Tỉ Thành lại nói: “Nam nữ thụ thụ bất thân, không cần phải bắt tay.”
Cái mùi dấm này~
Có điều cô lại thích!
Sở Lạc Nhất rụt luôn tay lại, cười híp mắt nhìn Bạch Hoành, “Anh Bạch không cần bận tâm dâu, dù sao chúng tôi cũng tiện đường. Vừa nãy tôi còn đâm phải anh nữa, cũng là tôi không đúng.”
Trong mắt Bạch Hoành lóe lên một cái nhìn sắc lạnh, nhưng lại không bị ai trông thấy.