Xe vừa đỗ tới sân bay, Bạch Hoành liền mở cửa xuống xe.
Sau khi thấy Bạch Hoành xuống xe, Cố Tỉ Thành liền lấy cái điện thoại ban nãy ra quăng cho hắn ta.
“Tặng anh đấy.” Cố Tỉ Thành nói rồi khởi động xe đi luôn.
Nụ cười trên gương mặt Bạch Hoành hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một vẻ mặt nghiền ngẫm.
“Bạch gia.” Người phía sau khẽ cất tiếng gọi.
“Cố Tỉ Thành, chúng ta cứ chờ đó rồi xem.” Bạch Hoành nói xong thì có xe đi tới liền khom người lên xe.
Còn trong chiếc xe phía trước, Sở Lạc Nhất vẫn đang trợn tròn mắt, sao lại cứ thế quăng điện thoại cho người ta rồi?
“Sao anh lại đưa điện thoại cho anh ta thế?” Mấu chốt ở chỗ, đó còn là người lạ nữa.
“Cái đó là mua xe được tặng thôi.” Cố Tỉ Thành hờ hững đáp: “Sau này em tránh xa cái tên này ra một chút thì hơn.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt nhìn anh, lại cười hí hửng nói: “Nói em nghe xem sao tự dưng anh lại ghen tuông thế này?”
“Trên tay hắn có vết chai do cầm súng đấy cô ngốc ạ.” Cố Tỉ Thành liếc nhìn Sở Lạc Nhất một cái, “Một cố vấn bảo hiểm lại cần dùng tới súng à?”
Cố Tỉ Thành nói xong, Sở Lạc Nhất mới quay lại nghĩ, vừa nãy hình như cô cũng có nhìn thấy vết chai do cầm súng trên tay hắn thật, chỉ có điều cô không để tâm thôi.
“Gần đây xung quanh em chẳng có chuyện gì yên ổn cả mà sao em không biết đề cao cảnh giác vậy. Thế này thì sao mà anh yên tâm được đây?” Cố Tỉ Thành nhíu mày nói. Lúc này anh vẫn đang thầm suy tính trong lòng không biết rốt cuộc cái tên Bạch Hoành này là người thế nào.
Bạch Hoành?
Bạch Hoành!
Cố Tỉ Thành bỗng dừng kít xe lại, khiến Sở Lạc Nhất suýt nữa thì bị đập đầu vào kính chắn gió trước mặt. May mà Cố Tỉ Thành nhanh tay chắn trước chán của cô nên mới tránh được bi kịch xảy ra.
Sở Lạc Nhất ai da một tiếng, hung hăng trừng anh, “Anh làm gì thế, em không đồng ý đính hôn với anh nên anh trả thù em đấy hả?”
Cố Tỉ Thành thương xót nhìn cô một cái, lại xoa xoa đầu cô, thấy không có vấn đề gì rồi anh mới buông người ra, sau đó nói: “Anh bỗng nhớ đến một chuyện nên hơi kích động. Vẫn còn thời gian, chúng ta đi lòng vòng quanh sân bay một lát đi, em muốn đi đâu?” Cố Tỉ Thành cất tiếng hỏi.
Sở Lạc Nhất cũng không thật sự tức giận đến vậy. Cô cũng chẳng vì chút chuyện cỏn con này mà đi giận dỗi anh, chỉ thắc mắc không biết là chuyện gì mà lại khiến anh kích động như vậy thôi, kích động đến mức suýt nữa để cả vợ mình bị đập đầu thế này.
“Tới thành phố B đi, mai em sẽ lái xe quay về.” Sở Lạc Nhất nghiêng đầu nhìn Cố Tỉ Thành: “Oa~ Em đúng là thông minh thật đấy, ý tưởng này đúng là không thể tuyệt hơn được nữa rồi.”
Cố Tỉ Thành: “...”
“Nói mau nói mau, có phải là một quyế định rất tuyệt không.” Sở Lạc Nhất cười tít mắt nói.
“Em nghịch ít thôi, chân em thế này sao mà lái xe về được? Sáng mai anh phải vào núi rồi.” Cố Tỉ Thành quăng trả cô một ánh mắt biết điều đi.
Sở Lạc Nhất bĩu môi, bỗng nói: “Hay là em thi vào trường Quân đội nhé?”
Cố Tỉ Thành đang định lái xe đi lại dừng lại, thấy cô gái này hôm nay cứ động kinh thế nào ấy.
“Sao em không lên trời luôn đi?”
“Anh lắp cho em đôi cánh đi, giờ em bay lên luôn.” Sở Lạc Nhất vẫn giả bộ nghiêm túc, “Hay thi vào không quân cũng ổn, có thể lên trời được.”
Cố Tỉ Thành: “...”
Anh đúng là ngu mồm mà, tự dưng kêu lên trời làm cái gì?
“Đừng đùa nữa.” Cố Tỉ Thành nói với vẻ bất lực.
“Xì.” Sở Lạc Nhất ngồi nghiêm chỉnh lại nhìn Cố Tỉ Thành khởi động xe, “Thế anh bảo em làm gì đây? Tạm thời em không muốn động vào bút vẽ.”
“Thế có nghĩa là em bị đánh bại rồi hả?” Cố Tỉ Thành khởi động xe, hỏi.
Sở Lạc Nhất hơi nhếch môi: “Em bị đánh bại á? Chỉ dựa vào cô ta?”