Hình như, chưa từng có nam diễn viên nào có thể cho cô cảm giác như khi hôn Sở Húc Ninh.
Lần đầu tiên cô và Sở Húc Ninh hôn nhau là năm cô mười bảy tuổi. Cũng vào năm đó, Sở Húc Ninh rời khỏi thành phố A.
Sư Niệm vô thức bị Sở Húc Ninh kéo vào trong phòng. Anh đặt cô ngồi xuống bên giường, Sở Húc Ninh cầm tuýp thuốc vừa nãy cô để ở trên giường, sau đó xem qua bờ vai của cô.
Sư Niệm cúi đầu, che đi gương mặt đỏ lựng của mình.
“Anh đi ra ngoài trước, em chuẩn bị xong thì bảo anh vào lại nhé.” Sở Húc Ninh nói một cách đứng đắn.
Sư Niệm còn chưa kịp nói gì, anh đã quay người đi ra ngoài.
Sư Niệm thở hắt ra, cô nhìn cửa phòng được đóng lại, sau đó cúi đầu nhìn váy của mình, đây là bộ váy liền bó sát người. Cô bị thương ở sau lưng, nhất định phải cởi toàn bộ váy xuống mới được. Nếu anh còn ở đây, đúng là cô không biết phải làm thế nào thật.
Dù họ đã kết hôn, nhưng tạm thời cô vẫn chưa thể làm ra cái chuyện như cởi đồ trước mặt anh được.
Sư Niệm cởi váy ra, rồi nằm lên giường và dùng cái chăn đỏ chót che cơ thể của mình lại, sau đó cô gọi: “Được rồi ạ.”
Sở Húc Ninh đứng ở cửa, nghe thấy cô gọi mới mở cửa đi vào. Anh ngồi xuống bên giường, đưa tay kéo chiếc chăn xuống một chút, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là bả vai bị thương vẫn đang được quấn băng gạc, trên lưng cô phủ đầy những vết tích tím xanh, đều là do Chó Vàng gây ra.
Sư Niệm tì hai tay dưới cằm mình, sau lưng không đau như lúc trước nữa, mà thay vào đó là cảm giác nóng bỏng.
Khóe mắt Sở Húc Ninh nheo chặt lại, anh đưa tay cầm lấy tuýp thuốc, bóp thuốc ra rồi bôi nhẹ lên vết thương cô.
Sư Niệm cắn mu bàn tay của mình, không để cho mình phát ra bất cứ tiếng kêu nào cả.
Tay của anh rất nóng, nhưng lưng cô lộ ra ngoài không khí lại lạnh, giữa một lạnh một nóng, Sư Niệm chỉ cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
“Đau thì nói nhé.” Sở Húc Ninh thầm thì.
Sư Niệm lắc đầu. “Hết đau từ lâu rồi.”
“Đúng rồi, hôm nay em nhận được nhiều tiền mừng lắm đấy.” Sư Niệm tủm tỉm, cố ý nói sang chuyện thu hoạch của hôm nay. “Mẹ anh cũng thêm em vào trong wechat và gửi tiền mừng cho em, rất nhiều tiền, em không biết mình có nên nhận hay không.”
“Mẹ cho thì em cứ lấy đi, chẳng có gì là không thể nhận cả. Sau khi chuyện lần này giải quyết xong, anh sẽ đưa em về nhà.” Sở Húc Ninh nói không mặn không nhạt, anh bôi đều thuốc lên lưng của cô.
Thuốc ở phía sau có tác dụng, bắt đầu nóng lên, cảm giác trướng trướng làm cô hơi khó chịu.
Sư Niệm cau mày, cố chịu đựng cảm giác nóng ran lên. Cô nghiêng đầu nhìn người vừa đắp kín chăn cho mình rồi đi vào phòng tắm. “Sở Húc Ninh, em có thể trang trí lại nhà cửa không?” Cô không thích kiểu nhà trống trải lạnh như băng như thế này.
Sở Húc Ninh rửa tay, lại quay về bên giường ngồi xuống lần nữa. Anh kéo ngăn kéo và lấy một tấm thẻ ngân hàng ra đưa cho Sư Niệm.
“Làm cái gì vậy?” Sư Niệm kinh ngạc, vội vàng kéo chăn ngồi dậy, che lại nửa người trên của mình, “Em có tiền mà, anh không cần cho em đâu.”
Sở Húc Ninh duỗi tay ra nắm lấy tay Sư Niệm rồi nhét tấm thẻ vào tay cô: “Cầm đi, anh ở trong quân ngũ cũng không cần đến, thích kiểu như thế nào thì cứ trang trí thành như thế. Thời gian tới anh cũng không bị điều đi đâu đâu, còn phải ở lại đây mấy năm đấy.”
Sư Niệm cúi đầu nhìn tấm thẻ trong tay mình, trước kia mỗi lần diễn kiểu kịch bản như thế này, Sư Niệm đều nói với hai người Kiều Vi Nhã rằng, sau này mà có người đàn ông nào chịu đưa thẻ ngân hàng cho cô, cô sẽ bỏ Sở Húc Ninh để đi theo người đó ngay.
Nhưng bây giờ, người cho cô thẻ ngân hàng lại chính là... Sở Húc Ninh!