Xem ra, cả đời này cô cũng không thể bước qua được kiếp nạn này rồi.
“Sở Húc Ninh, thật ra em...”
“Ra ngoài ăn cơm đi, anh đi ra trước sắp thức ăn.” Sở Húc Ninh ngắt lời cô, đứng dậy đi ra ngoài.
Sư Niệm nắm chặt tay mình. Sao cứ mỗi lần cô lấy hết dũng khí muốn nói ra thì anh luôn ngắt lời cô chứ. Như thế này sẽ chỉ làm cô ngày càng tham lam hơn thôi.
Sư Niệm nghĩ mà không kìm được nắm chặt chiếc thẻ ngân hàng trong tay, để thêm một chút nữa vậy, hãy để cô được hưởng thụ niềm hạnh phúc này thêm một thời gian nữa, đến lúc đó cô sẽ nói thật cho anh biết.
Lúc Sư Niệm mặc quần áo tử tế vào rồi đi ra ngoài, Sở Húc Ninh đã bày hai phần cơm từ trong hộp sắt ra bàn.
Sư Niệm đi qua rồi ngồi xuống ghế, nhìn đồ ăn trông không ngon mắt lắm ở trên bàn, nhưng cô biết đây là những món ăn ngon nhất trên đời này.
“Nguyên liệu nấu ăn trong quân đội không nhiều, nhưng tay nghề của các đầu bếp cũng không tệ. Dù bày biện không đẹp mắt như nhà hàng năm sao, nhưng hương vị không chênh lệch bao nhiêu đâu, em nếm thử xem.” Sở Húc Ninh thấy Sư Niệm ngồi xuống thì đặt bát cơm xuống trước mặt cô.
Sư Niệm khẽ gật đầu, cô cầm đũa lên. “Em biết chứ, khi còn bé, em vẫn thường tới nhà ăn để ăn cơm với ba mà.”
Lúc đó, dì vẫn chưa ở bên cạnh cô, ba rất ít khi về nhà tự nấu cơm. Tuổi cô lại còn nhỏ nên cũng chỉ có thể đến nhà ăn để ăn cùng ba. Cũng may mà các chú ở nhà ăn đều rất thích cô, lần nào cũng để lại cho cô món ngon nhất.
Sở Húc Ninh vốn lo lắng cô sẽ không vui. Nhưng lúc này thấy cô ăn vui vẻ như vậy, anh thấy yên tâm hơn hẳn.
Buổi trưa Sư Niệm không ăn cơm nên đến giờ rất đói, chẳng mấy chốc cô ăn hết sạch phần cơm của mình, sau đó lại dè dặt nhìn Sở Húc Ninh.
Sở Húc Ninh không thay đổi sắc mặt, cầm bát cơm của cô lên lấy thêm cho cô ít cơm nữa, “Em không cần giữ dáng à?” Anh biết các ngôi sao đều lo lắng về vấn đề vóc dáng này.
Có ăn là Sư Niệm vui vẻ ngay, cô mỉm cười nhận lấy bát cơm rồi nói: “Không cần ạ, em ăn nhiều cũng không bị béo.”
Sở Húc Ninh nhìn cô gái đang ăn sung sướng ở trước mặt. Không thể không nói, Thượng đế thật sự quá ưu ái cô.
“Đúng rồi.” Nghe thấy anh nhắc đến vấn đề vóc dáng, cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện. “Chị Tám giúp em nhận một chương trình tạp kỹ, khoảng tháng mười sẽ ghi hình, season 1 sẽ quay trong hơn một tháng.”
Sở Húc Ninh dừng động tác ăn cơm lại: “Thân thể em thế này có tham gia được không đấy?”
“Không sao đâu ạ, chỉ cùng mấy bà chị trong giới ra nước ngoài du lịch một chuyến, sẽ không quá mệt mỏi, cũng không quá khó khăn đâu.” Sư Niệm kể lại những lời chị Tám nói cho anh biết.
Quay vào tháng mười, giờ đã là giữa tháng chín, tức là chẳng bao lâu nữa là sắp bắt đầu chuẩn bị rồi.
“Tới nước nào?” Sở Húc Ninh nhíu mày hỏi.
“Không biết, em không hỏi kỹ, nếu anh không đồng ý thì em sẽ nói với chị Tám là không đi nữa.” Sư Niệm chớp mắt nhìn Sở Húc Ninh. Trước kia cô muốn nhận chương trình nào đều không trưng cầu ý kiến của Sư Hạ Dương, nếu bị ba biết con gái mình hiện giờ đang làm cái gì thì chắc ông sẽ tức đến mức hộc máu ra mất.
Sở Húc Ninh nhìn dáng vẻ thận trọng của cô mà không nói nên được cảm giác của mình là gì. Trước kia hay bây giờ anh đều không ăn cơm ở nhà, có trở về cũng là để nghỉ ngơi mà thôi.
Giờ cái nhà này đã có một người cùng ngồi ăn cơm với anh, cô sẽ hỏi thăm ý kiến của anh trước khi làm việc gì đó.
Ngược lại, anh cũng không cảm thấy phiền hà chút nào.
Trước kia, anh hâm mộ nhất là lúc ăn cơm, ba mẹ nói chuyện cùng với nhau, cho dù họ cãi nhau cũng khiến cho anh cảm thấy hạnh phúc.
Hiện tại, cái hạnh phúc này đã ở ngay trước mặt anh rồi.
“Anh không có ý kiến gì cả, em muốn đi thì cứ đi, tự chăm sóc tốt cho mình là được.” Sở Húc Ninh nói rồi tiếp tục cúi đầu ăn cơm mà bỏ qua mất sự hụt hẫng trong mắt Sư Niệm.