SSở Lạc Nhất im lặng, sau đó cười ngặt ngẽo, đây lại là một cậu bé đáng thương lớn lên nhờ suốt ngày ăn thức ăn cho chó rồi, cuộc sống của anh đúng là không dễ dàng gì mà.
Cố Tỉ Thành nhìn cô gái đang cười như nắc nẻ. Anh ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cô vào lòng mình. Anh thích ôm cô như thế này, nó giống như anh đang khảm cô vào lồng ngực của mình vậy.
“Chờ em từ Hoàng Sơn về, anh sẽ dẫn em tới gặp ba mẹ.” Cố Tỉ Thành nói rồi nhíu mày, “Một mình em tới Hoàng Sơn có nguy hiểm gì không?”
“Không đâu, trước đây em cũng đi một mình mà, vả lại, em không chết được đâu.” Sở Lạc Nhất cười tủm tỉm.
Hai hàng lông mày của Cố Tỉ Thành càng cau chặt hơn, điều anh để ý là sự an toàn của cô.
Trước kia một mình cô đi đến đó là bởi vì anh vẫn chưa được gặp cô, nên không thể quan tâm rõ ràng như thế này, nhưng bây giờ anh không thể không lo lắng được.
“Hay là chờ anh có ngày nghỉ sẽ đi cùng em?” Cố Tỉ Thành nói.
Sở Lạc Nhất lắc đầu, đưa tay bưng lấy mặt anh: “Sao anh lại lo lắng như vậy?”
“Tìm được bà xã đâu có dễ dàng gì.” Cố Tỉ Thành ra vẻ nghiêm túc mà trả lời.
“Dễ chứ, không phải trong bệnh viện có một người đấy sao?” Sở Lạc Nhất chớp mắt, nói càng nghiêm túc hơn. “Tuy dáng dấp không đẹp bằng em, nhưng cũng coi như tạm chấp nhận được.”
Cố Tỉ Thành đẩy cô ra, đi thẳng vào bếp xem canh đã chín chưa.
Sở Lạc Nhất thấy vậy lại cười lăn lộn trên sofa.
“Cẩn thận, đừng để bị lăn xuống đất.” Cố Tỉ Thành lạnh lùng nhắc nhở.
“Ha ha ha, sẽ không đâu.” Sở Lạc Nhất chống hai tay xuống cằm, nhìn người đàn ông đang ở trong bếp. “Anh nói xem, vì sao anh Húc Ninh lại cưới chị Niệm Niệm nhanh như vậy?”
Cố Tỉ Thành quay đầu liếc nhìn người đang ngồi trên ghế, “Em có thể cho rằng, đây là một kiểu không biết mình muốn làm gì, nhưng trước tiên cứ thích khóa chặt lại ở bên cạnh mình một cách biến thái cái đã.”
“Em còn cho rằng anh sẽ nói là anh ấy đang cảm thấy thương hại chị Niệm Niệm cơ.” Sở Lạc Nhất nằm xuống ghế sofa. “Nếu mà là thương hại thật thì em nghĩ em sẽ không để ý tới anh Húc Ninh nữa đâu.”
“Lão Sở không lấy tương lai của mình ra để đi thương hại một người đâu, lại càng không bao giờ làm những chuyện gây tổn thương đến người khác như thế.” Cố Tỉ Thành nói, sau đó bê cơm tối ra. “Lão Sở không máu lạnh như các em nghĩ đâu.”
Có máu lạnh hay không cô không biết. Cô chỉ lo lắng không biết một khi anh Húc Ninh biết chuyện này thì sẽ có phản ứng như thế nào thôi.
Buổi tối hôm nay họ không nên làm chuyện kia, hai người đó vẫn còn đang là bệnh nhân đấy.
Lúc Sư Niệm đang bôi thuốc thì cửa nhà đột nhiên bị mở ra. Sư Niệm giật mình hét lên, vội vàng mặc lại áo rồi đứng dậy đi ra ngoài. Cô thấy Sở Húc Ninh đang đi vào nhà, trong tay anh cầm theo hai hộp cơm.
Sở Húc Ninh ngẩng đầu nhìn chiếc áo dù đã được cô chỉnh lại nhưng vẫn còn có nếp gấp trên cổ. Anh giơ hai hộp cơm trong tay mình lên. “Bên nhà bếp làm thêm cho em vài món thức ăn, đều là những món sở trường của họ, em thử một chút đi.”
Sư Niệm đáp lại, cô đang phân vân không biết nên vào trong tiếp tục bôi thuốc không hay là đi ăn cơm trước.
Sở Húc Ninh đặt đồ ăn lên bàn, nhưng sau đó lại xoay người đi vào phòng ngủ.
Theo bản năng Sư Niệm lui về sau một bước, nhìn anh đang đi gần về phía mình.
Sở Húc Ninh đến gần cô, khi khoảng cách chỉ còn nửa bước thì dừng lại. Anh ngửi thấy trên người cô có mùi thuốc nhàn nhạt, suy nghĩ một chút, sau đó anh cầm lấy cánh tay của cô: “Bôi thuốc trước đi đã.”
Tất cả mọi suy nghĩ của Sư Niệm lúc này đều tập trung lên cánh tay của cô, nó nóng rực đến mức muốn bỏng.
Cô đã từng đóng nhiều phim như vậy, không phải cô chưa từng diễn cảnh thân mật với nam diễn viên khác, nhưng không ai có thể cho cô loại cảm giác như thế này.