SSở Húc Ninh tắm rửa xong đi ra, thấy Sư Niệm đang đứng áp vào cửa, mím môi nhìn mình. Anh đã thay quần áo, vẫn là quân phục, phía dưới là chiếc quần thẳng thớm, phía trên anh mặc một cái áo trong màu xanh nhạt, lúc này còn đang thắt nút.
Sư Niệm nhớ, chính là người này, y hệt người thiếu niên mà cô nhìn thấy lần đầu tiên vào năm đó.
“Để anh đến nhà ăn lấy thức ăn về, em vẫn còn đang bị thương, nghỉ ngơi trước đi.” Sở Húc Ninh chỉnh trang lại quần áo, sau đó ngẩng đầu nhìn Sư Niệm đang đứng ở cửa phòng, lại quay đầu nhìn lướt qua chiếc giường đôi đỏ chót, mấy thằng oắt con kia đúng là chỉ biết bày trò thôi.
“Ờ~” Sư Niệm kêu lên, nhìn theo bóng lưng Sở Húc Ninh đi ra ngoài. Thế nên, bữa cơm tối ngày đầu tiên kết hôn là đồ ăn được mang tới từ nhà ăn.
Sở Húc Ninh đi rồi, Sư Niệm mới xoay người đi ra phòng khách, nơi này đúng là quá trống trải đến mức khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, bình thường chắc anh chỉ về đây để nghỉ ngơi thôi.
Sư Niệm vào bếp, xem qua nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh và rau xanh để trên bàn, rõ ràng họ có thể tự nấu ăn được mà.
Nhưng hôm nay Sư Niệm đã mệt mỏi cả một ngày rồi, vết thương cũng bị đau dữ dội nên cô không nghĩ nhiều nữa mà đóng cửa tủ lạnh lại, trở về phòng ngủ đi lấy thuốc, định tự thay thuốc cho mình.
Còn Sở Lạc Nhất bị bắt cóc đi, lúc này đang ngồi ở trong nhà của Cố Tỉ Thành, ngồi nhìn người đàn ông đang ở trong bếp.
“Em cảm thấy anh chiều em quá, thế này không đúng đâu.” Sở Lạc Nhất phát huy rất tốt sở trường đã được lợi còn thích khoe mẽ.
“Làm sao mà không đúng?” Cố Tỉ Thành biết cô đang kiêu ngạo lắm nên cố ý phối hợp.
Sở Lạc Nhất nằm sấp trên sofa, nhìn bóng lưng thẳng tắp của người đàn ông đứng trong bếp. Dù ba cô rất yêu mẹ, nhưng cũng chẳng mấy khi vào bếp nấu cơm cho mẹ. Cho nên cô cảm thấy đàn ông thật ra rất ít vào bếp nấu nướng, nhất là kiểu người như anh.
Dù Cố Tỉ Thành không nói thì Sở Lạc Nhất cũng nhìn ra được gia cảnh của anh không tệ, thậm chí là còn rất tốt ấy, chí ít cũng phải như Sở gia.
Mỗi lần anh giơ tay nhấc chân đều có loại khí chất rất tao nhã, không giống với đám quân nhân còn lại,. Nhất là cái lần anh mời cô đi ăn tôm hùm đất, đồ anh mặc trên người hôm ấy không chênh lệch gì so với cô cả. Nếu là một quân nhân bình thường, tiền lương cả năm cũng chưa chắc mua nổi một món trên người anh ấy.
Lúc Cố Tỉ Thành đi mua thức ăn, Sở Lạc Nhất cực lực yêu cầu phải mua tôm. Tiếc cô đang bị thương, tôm lại là loại thức ăn gây kích ứng nên bị Cố Tỉ Thành thẳng thừng từ chối ngay, cho nên đồ ăn của bữa hôm nay đều khá thanh đạm.
“Cố Tỉ Thành, nhà anh làm gì thế?” Sở Lạc Nhất đột nhiên hỏi.
“Sao thế, sợ chúng ta không môn đăng hộ đối, ba em không đồng ý anh à?”
“Đúng là thế, anh nói xem, nếu ba em phản đối anh, đá anh ra cửa thì em có nên đi theo anh hay không đây?” Sở Lạc Nhất nói cứ như thật.
Cố Tỉ Thành: “...”
“Yên tâm, ba em rất hài lòng về anh.” Anh có thể nhìn ra Sở Ninh Dực vẫn luôn rất hài lòng với mình, nhưng với thân phận này, nó sẽ là một mục bị trừ điểm của anh.
Sở Lạc Nhất tủm tỉm, nói. “Anh tự tin thế cơ à, nhưng anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em đấy.”
Cố Tỉ Thành hơi nhíu mày, anh giảm lửa rồi đi ra khỏi bếp, tì hai tay lên thành ghế sofa, cúi đầu nhìn người đang nằm sấp trên ghế. “Em muốn về nhà anh để gặp ba mẹ không? Mẹ anh chắc sẽ thích em, còn ba anh thì không cần phải thông qua đâu.”
“Sao thế, sao anh biết ba anh sẽ không thích em?” Sở Lạc Nhất không phục, cô luôn có cách khiến ba thích mình mà.
“Ngoài mẹ của anh ra, ông ấy chẳng thích ai hết cả.” Bao gồm cả đứa con trai là anh đây.