Thủy An Lạc từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm người nằm trên giường, hai phiến môi run rẩy chứ càng đừng nói tới hai tay cô.
“Cầm thuốc tới đây.”
“Cô ơi, thuốc vẫn chưa được thử nghiệm.” Chủ nhiệm điếng người, nhưng thấy Thủy An Lạc như thế, lại không biết mình dùng lập trường gì để phản đối quyết định này.
Cậu ấy đã chết rồi, không phải sao?
Sau khi thấy Chủ nhiệm rời đi, Thủy An Lạc đi tới nhìn người đang nằm trên giường, từ từ cài lại cúc áo tử tế cho con trai.
“Bảo Bối, năm ấy mẹ không màng tới tính mạng đưa con đến với thế giới này, trừ mẹ ra không ai có quyền đưa con đi hết.” Thủy An Lạc nói, động tác lại càng ngày càng chậm đi, như đang nâng niu một tác phẩm nghệ thuật.
An Hinh Duyệt khóc nấc lên không thở nổi, quỳ xuống bên giường nắm chặt lấy cổ tay Sở Lạc Ninh. Như vậy cũng tốt, cô cũng sẽ chết, thế là có thể ở bên anh được rồi.
“Không ai có quyền đó, không có bất cứ ai có cái quyền đó hết!” Lúc Thủy An Lạc nói câu này, Chủ nhiệm cũng đã chạy trở lại và đưa cho cô một thứ thuốc bằng chất lỏng trong suốt.
Thủy An Lạc nhận lấy. Đây là thứ họ mới nghiên cứu ra gần nhất, kết quả thế nào chưa ai biết được.
Nhưng, ông trời không cho cô thời gian để thử nghiệm.
“Con biết tại sao khi ấy mẹ lại hận nhất những người làm lính không? Ông ngoại con cũng vậy, ba con cũng vậy, giờ ngay cả con cũng vậy, bộ quần áo này lúc nào cũng muốn tranh đoạt mạng sống của mọi người với mẹ. Không cần biết là trong sáng hay trong tối, mẹ đều phải chiến đấu với nó. Mẹ sợ một khi mở mắt ra sẽ có người nói với mẹ rằng ông ngoại con xảy ra chuyện rồi, ba con không thể về được nữa rồi, hay con gặp chuyện rồi. Nhưng giờ chứng tỏ nó thắng rồi phải không?” Thủy An Lạc vừa nói vừa từ từ rút thuốc ra, “Nhưng mẹ không muốn nhận thua, Bảo Bối, mẹ cầu xin con, con cũng đừng nhận thua có được không?”
An Hinh Duyệt ngẩng lên, nước mắt đầy mặt nhìn Thủy An Lạc, Chủ nhiệm cũng im lặng lau nước mắt nhìn về một bên.
Thủy An Lạc tìm thấy ven trên cánh tay Sở Lạc Ninh, nhẹ nhàng tiêm thuốc vào, “Hai người chiến hữu của con đều hy sinh cả rồi. Lúc ba con biết tin này, mẹ đã thấy chân ba con nhũn ra, không ngờ có một ngày con cũng có thể dọa ba con sợ nhũn chân ra như thế.”
Dung dịch kia từng chút từng chút tiến vào cơ thể Sở Lạc Ninh, cùng với đó là từng giọt nước mắt của Thủy An Lạc rơi trên cánh tay con trai.
“Bảo Bối, nếu như con nhận thua vậy thì Miên Miên cũng thua rồi. Chúng ta đều không thể thua được con biết không?” Thủy An Lạc vẫn khẽ khàng nói, như thể cô đang nói chuyện với con trai cô như hàng ngày vậy.
“Miên Miên xảy ra chuyện gì thì Bao Đậu nó sẽ tự trách suốt đời. Con bé là đứa em gái mà con yêu thương nhất không phải sao? Con nỡ để em phải sống cả đời trong ăn năn và đau khổ à?”
Thuốc từ từ được tiêm hết, người nằm trên giường vẫn không có bất cứ phản ứng gì.
Mọi người bên ngoài đều đang nín thở, chờ kết quả bên trong.
Trên máy, cái đường sóng thẳng kia vẫn không hề có bất cứ thay đổi nào, còn cơ thể anh thì vẫn cứ lạnh đến thấu xương.
An Hinh Duyệt ngồi bệt xuống đất, sự bi thương trên gương mặt dần biến mất, sau đó cô bò ra cạnh giường nhắm mắt lại, “Cũng tốt, em đi với anh, em đi với anh được không.”
“Hinh Duyệt.” Chủ nhiệm khẽ thốt lên rồi vội vàng đỡ An Hinh Duyệt đang khuỵu xuống dậy, sờ lên trán cô, “Phát bệnh rồi.” Giống hệt như Sở Lạc Ninh sáu tiếng trước bỗng dưng gục xuống, hôn mê có nghĩa là căn bệnh bắt đầu phát tác.
Tay Thủy An Lạc khẽ run lên, ống tiêm trong tay đâm vào da cô, máu chảy dọc xuống, cô lại không hề cảm thấy đau chút nào.