An Hinh Duyệt ngồi trên chiếc ghế cạnh giường, nắm chặt lấy tay Sở Lạc Ninh.
“Em biết, em biết là anh mệt rồi, bao năm nay anh vẫn luôn muốn để bác trai tự hào về mình, anh đã làm được rồi anh biết không? Anh vẫn luôn là niềm tự hào của bác trai mà.” An Hinh Duyệt khẽ nói, tay anh lạnh đến thấu xương, nhưng cô lại không nỡ buông ra.
“Em biết, anh chỉ là mệt thôi, đợi anh ngủ đủ rồi anh sẽ tỉnh lại có đúng không?” An Hinh Duyệt nói xong lại tì trán lên mu bàn tay anh, “Không tỉnh lại cũng không sao, em sẽ đi cùng anh. Anh lúc nào cũng đi nhanh hơn em, nhưng anh cũng phải đợi em đấy.”
Giọng nói của An Hinh Duyệt càng lúc càng khàn đi.
Điện thoại trên bàn bỗng vang lên, An Hinh Duyệt ngẩng phắt lên, nhìn số điện thoại hiển thị trên màn hình, lại ngoảnh lại thấy Sở Ninh Dực đang cầm điện thoại, sau khi ấn nghe máy cô liền đặt bên cạnh tai Sở Lạc Ninh.
“Lạc Ninh, con luôn là niềm tự hào của ba, lúc nào cũng vậy cả.” Sở Ninh Dực rất ít khi nói những lời này với con trai mình, một là vì đó không phù hợp với tính cách của anh, hai là vì anh không có cơ hội để nói.
“Anh Lạc Ninh...” Kiều Vi Nhã đè hai tay lên cửa sổ nhìn người nằm trong đó, nước mắt cứ chảy dọc theo gò má.
Sở Lạc Duy đứng bên cạnh đặt tay lên vai cô.
“Anh... anh ơi...” Sở Lạc Nhất chạy chân đất vào. Chân cô rách hết cả ra vì trên đường bị giẫm phải sỏi đá, nhưng cô cũng chẳng để tâm. Sở Lạc Nhất chạy đến đây, áp hai tay lên cửa kính nhìn người bên trong, dưới đất thì toàn là dấu chân bị dính máu của cô.
“Bao Đậu.” Sở Ninh Dực đỡ lấy con gái mình.
“Ba ơi, anh sẽ không chết đâu đúng không ạ? Anh sẽ không chết phải không?” Sở Lạc Nhất nắm chặt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực, như thể một câu nói của ba có thể quyết định được sự sống chết của anh cô.
“Tích tích tích...”
Máy móc trong phòng bệnh phát ra tiếng kêu chói tai. Tất cả mọi người đều nhìn vào trong, nhìn vào sóng điện tâm đồ trở thành một đường thẳng nhức mắt.
“Bác sĩ, bác sĩ...” An Hinh Duyệt điên cuồng cất tiếng gọi, nhưng vẫn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh, “Đừng mà, đừng mà Lạc Ninh, đừng mà, anh mở mắt ra nhìn em đi, Lạc Ninh, Lạc Ninh ơi đừng mà...”
Nhưng không ai có thể nghe thấy giọng của cô, đường sóng trên chiếc máy kia cũng không hề có chút chập chờn nào.
Các bác sĩ nối đuôi nhau đi vào, lúc Thủy An Lạc đi đến cửa phòng liền thấy Sở Ninh Dực cũng đang đứng ngoài cửa, ánh mắt anh chỉ có sự đau khổ tan nát mà chỉ có họ mới hiểu, người tim vừa ngừng đập là con trai của họ, là đứa con trai vẫn luôn khiến họ tự hào.
Sở Ninh Dực không nói gì, nhưng Thủy An Lạc hiểu.
Thủy An Lạc đi vào, Sở Ninh Dực lại dời mắt nhìn con trai.
Lúc nó trở về bên cạnh anh mới chỉ có sáu tháng tuổi, thậm chí ngồi còn chưa vững, thằng bé rất thích được anh bế, không bế sẽ khóc ầm ĩ lên. Buổi tối thằng bé thích hành anh, cả tối không ngủ, cứ trừng to mắt nhìn anh suốt, như thể muốn nhìn bù lại sáu tháng đã đánh mất vậy.
Anh không biết tắm cho thằng bé, dù cho tắm sai cách nhưng thằng bé vẫn sẽ nhìn anh cười khanh khách.
Khi có người ngoài, lúc nào thằng bé cũng sẽ dựa vào chân anh, trưng ra dáng vẻ hoàn toàn dựa dẫm vào anh.
Sáu tuổi, nó nói với anh rằng: Con muốn trở thành một người giống ba.
Tám tuổi, nó nói với anh rằng: Ba, con muốn trở thành một người vượt qua ba.
Giờ hai mươi tuổi, nó làm được rồi.
Nhưng đây không phải là kết quả mà anh mong muốn.
“Cứu anh ấy với, xin hãy cứu anh ấy với, bác gái ơi bác cứu anh ấy với ạ. Con xin bác hãy cứu lấy anh ấy, anh ấy còn sống, anh ấy vẫn còn sống.” An Hinh Duyệt nắm chặt cánh tay Thủy An Lạc, gần như muốn quỳ gối xuống trước mặt cô.
“Miên Miên, không có ai hy vọng thằng bé sống hơn bác cả, nếu như có thể, bác cũng muốn dùng tính mạng của bác để đổi cho nó.” Thủy An Lạc khẽ nói với An Hinh Duyệt. Cô vẫn nhìn Sở Lạc Ninh đang được sốc điện và nhìn nhịp tim vẫn chưa hồi phục lại kia.
Mọi người tiến hành sốc điện tròn mười phút nhưng kết quả vẫn y như vậy.
Chủ nhiệm ngoảnh lại nhìn Thủy An Lạc, lắc đầu đưa ra kết quả.