Ngay một giây sau đó, Thủy An Lạc bỗng đứng phắt dậy. Cô đánh mạnh vào ngực Sở Lạc Ninh.
“Mẹ cho con tính mạng, con dựa vào cái gì mà không biết yêu quý nó hả? Con đã thấy chưa, giờ Miên Miên cũng phát bệnh rồi, con có biết một mình con sắp hủy hoại cả hai gia đình luôn rồi không? Con dậy mau, con dậy ngay cho mẹ...”
“Viện trưởng...” Một cô y tá kéo cô ra, “Xin cô hãy bình tĩnh lại một chút.”
“Dựa vào cái gì đứa con tôi không tiếc mạng sống mình để sinh ra lại sắp bị kẻ khác cướp mất mạng sống, dựa vào đâu hả?” Thủy An Lạc không thể bình tĩnh nổi. Cô đã không còn là một cô gái mười mấy tuổi nữa rồi, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể đối diện được với cái chết của con trai mình.
“Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì hả?” Cả người Thủy An Lạc nhũn ra. Cô quỳ xuống đất nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của con trai, “Con đi rồi mẹ với ba con biết phải làm sao đây? Con đi rồi Miên Miên phải làm sao bây giờ?”
Thủy An Lạc bò ra giường suy sụp khóc ầm lên, nhưng ngay sau đó lại nghe thấy tiếng máy kêu.
“Viện trưởng, Viện trưởng...” Cô y tá kinh ngạc thốt lên.
Thủy An Lạc ngẩng phắt lên, nhìn đường sóng kia đã từ từ gợn sóng, “Sốc điện, sốc điện...” Thủy An Lạc lớn tiếng gọi như một người sắp chết đuối vớ được cọc, không cần biết nó có thể cứu được mạng cô hay không cô cũng không thể buông ra được.
Các bác sĩ lại chuẩn bị tiến hành sốc điện, Thủy An Lạc tự mình làm, cứ một lần lại một lần đều như kích thẳng điện vào tim cô.
Sóng điện ngày càng gợn to hơn giống như một niềm hy vọng, như một cành cây đang từ từ vươn ra từ trong cơn tuyệt vọng, bắt đầu từ từ lớn lên.
“Mẹ, mẹ...”
Cô vẫn còn nhớ âm thanh đầu tiên con trai cô gọi mẹ, nó non nớt đến mức khiến cô cảm thấy đó là thứ âm thanh tuyệt diệu nhất trên đời này, như thể dù cho có phải đánh mất tính mạng vì nó cô cũng sẽ không tiếc gì cả.
Cho dù hôm nay cô đã thua bản thân mình, nhưng cô không thể thua con trai cô được.
Một cái, hai cái, ba cái...
Nhịp tim dần dần hồi phục, cuối cùng đạt tới phạm vi nhịp độ bình thường.
Người khác lấy chiếc máy ra khỏi tay Thủy An Lạc. Cô lại ngồi bệt xuống đất, vết thương trên tay rách ra, lúc này mới dâng lên cảm giác đau nhói.
Người trên giường bệnh từ từ mở mắt, nhưng vẫn không có chút thần sắc nào.
Thủy An Lạc kích động đứng bật dậy, “Bảo Bối, Bảo Bối.”
Ánh mắt Sở Lạc Ninh di chuyển, anh nhìn lên mặt mẹ, lại nhìn An Hinh Duyệt đang nằm bên cạnh, cuối cùng có vẻ như qua một lúc lâu sau mới lại nhìn về phía Thủy An Lạc.
Anh thấy mắt mẹ sưng đỏ lên, mặt mày tái nhợt, không hề có chút thần thái nào của một người bác sĩ nên có.
“Mẹ...” Sở Lạc Ninh cất tiếng, giọng nói khàn khàn.
“Mẹ đây, mẹ ở đây.” Thủy An Lạc nắm chặt lấy tay con trai. Thấy con trai hé miệng ra, cô liền áp tai tới bên cạnh con mình, “Mẹ đang nghe con nói đây.”
Sở Lạc Ninh rũ mắt, có vẻ như không còn chút sức nào để mở ra nữa, “Họ, họ...”
Thủy An Lạc khựng lại, cô biết con trai cô đang nói gì.
“Vì vắc-xin phòng bệnh vẫn chưa được nghiên cứu xong triệt để, cho nên họ đã...”
Sở Lạc Ninh nhắm mắt lại, nước mắt trượt ra khỏi khóe mắt, chính anh đã không bảo vệ tốt được cho chiến hữu của mình.
“Bảo Bối, con sống chứng tỏ là vắc-xin đã có hiệu quả, chúng ta vẫn có thể cứu được nhiều người hơn, mẹ chỉ cần con có thể sống là đủ rồi.” Thủy An Lạc tì trán lên trán con trai, nói.
Sở Lạc Ninh lại hé miệng, Thủy An Lạc nghe thấy rõ ràng.
Nhưng cũng vì câu nói này mà cô lại rơi nước mắt.
Con cô nói: Con đã thua chính mình, nhưng lại không đành lòng thua mẹ.
Thật ra là không nỡ thua Thủy An Lạc và cũng cả An Hinh Duyệt.
Đây là hai người mà cả đời này anh đều không thể thua được.
Mẹ là người đã cho anh sinh mạng này. An Hinh Duyệt là người đã cho anh giá trị để anh tiếp tục sống.
Anh sao có thể thua hai người này được.