Sở Lạc Duy vẫn nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, như thể cậu có thể nhìn cô như vậy cả đời, nhưng lại muốn cứ thế này mà bóp chết cô luôn. Cô gái này lúc nào cũng nghĩ sẽ nhường cậu cho một người phụ nữ khác.
Một giây sau đó, Sở Lạc Duy bỗng đẩy cô ra, “Thấy cậu rồi còn có người phụ nữ nào được gọi là đẹp nữa. Cậu có thể giúp tôi tìm ai đó đẹp hơn cậu.”
“Ha ha ha, cậu đang khen tôi đấy hả?” Kiều Vi Nhã được thả ra, giải trừ tín hiệu nguy hiểm, không hề nghe ra hàm ý sâu sắc trong câu nói của Sở Lạc Duy.
Sở Lạc Duy khựng lại một chút, thôi bỏ đi vậy, cậu có thể trông mong gì vào cái cô ngốc này chứ?
“Haiz, không đúng, chẳng lẽ người trong lòng cậu còn đẹp hơn tôi nữa à?” Kiều Vi Nhã đuổi theo, cô vẫn luôn tin vào chuyện cậu đã có người thầm mến của mình.
Sở Lạc Duy dừng bước. Kiều Vi Nhã đâm vào lưng cậu liền kêu “ai da” một tiếng. Sở Lạc Duy ngoảnh lại lạnh lùng liếc cô, “Khí chất hơn cậu..”
Kiều Vi Nhã: “...”
Thế có nghĩa là cậu ta đang nói cô không có khí chất đấy hả?!
“Này, có biết nói chuyện không thế. Cậu cứ nói chuyện kiểu này thì sẽ bóp chết câu chuyện đấy có biết không?” Kiều Vi Nhã đi theo sau lớn tiếng nói.
Sở Lạc Duy không đoái hoài gì tới cô, giờ cậu chỉ muốn bóp chết câu chuyện này, lại càng muốn bóp chết cô hơn thôi.
“Nói chuyện cho tử tế.” Sở Lạc Duy trầm giọng.
“Ai không nói chuyện tử tế cậu biết không? Cậu biết không? Người già nghe không hiểu, cậu biết không? Chắc cũng không biết chứ gì.” Kiều Vi Nhã phụt cười, làm một cái mặt quỷ sau lưng Sở Lạc Duy, “Tôi đi tìm ba tôi đây, không thèm chơi với cậu nữa.”
Đúng lúc lắm, giờ cậu cũng không muốn đoái hoài đến cô chút nào.
Sở Lạc Duy ngồi xuống ghế, day day trán mình, cậu phải lấy được quyền sáng tác của tác phẩm kia về. Cậu là con trai của Sở Ninh Dực, cậu có thể làm được mọi việc. Dù sao thì ba cậu cũng là Sở Ninh Dực cơ mà.
Nói đi nói lại cũng đều là câu nói này.
***
Kiều Vi Nhã tới tầng 23, đó là tầng của phòng điện ảnh và truyền hình, hôm nay vừa hay Phong Phong cũng tới bàn về bộ phim mới với Triệu Uyển Uyển. Thời gian thấm thoát trôi quá, nhưng Triệu Uyển Uyển vẫn xinh đẹp như vậy, lúc đứng với Sư Niệm trông càng giống hai chị em hơn.
Điều khiến Kiều Vi Nhã cảm thấy khó hiểu nhất chính là mối quan hệ giữa Triệu Uyển Uyển và Sư Hạ Dương. Giờ đây Triệu Uyển Uyển cũng đã hơn bốn mươi rồi nhưng vẫn một mình lẻ bóng, không có bất cứ tin đồn nào. Sư Hạ Dương cũng không lấy vợ nữa, thậm chí vì chuyện này mà cha mẹ Sư còn muốn cắt đứt quan hệ với anh ta.
Lúc Sư Niệm mười mấy tuổi cũng vì chuyện này mà cãi nhau ầm ĩ một trận với họ. Đó là lần đầu tiên cô nổi giận với Sư Hạ Dương, cũng là lần đầu tiên nổi giận với Triệu Uyển Uyển, nhưng hai người này vẫn giữ vững mối quan hệ anh rể và em vợ, thật kỳ diệu. Họ chỉ hết lòng với một người duy nhất đó chính là Sư Niệm.
Sau khi Kiều Vi Nhã đi vào, cô mệt mỏi ngồi xuống cạnh Phong Phong, nhoài lên lưng ba mình.
Phong Phong ngoảnh lại, khóe miệng mang theo ý cười, “Sao thế, thằng nhóc Sở gia lại bắt nạt con hả?”
“Ba, con vừa gây họa mất rồi.” Kiều Vi Nhã khẽ nói.
Phong Phong ôm con gái ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ buồn rầu của con bé, “Làm sao thế, có họa gì mà thằng nhóc họ Sở kia không thể gánh cho con được.”
Lúc này Sư Niệm đang ăn hoa quả, cô xì một tiếng. “Chẳng phải chỉ là đắc tội với con khốn Mạch Thụy kia thôi sao, có gì ghê gớm đâu chứ?”
“Nhưng bản quyền tác giả kịch bản phải làm sao bây giờ?” Kiều Vi Nhã ảo não nói. Lúc nãy ở trên lầu cô không nói nhưng không có nghĩa là cô không để tâm tới chuyện đó.
“Bản quyền tác giả kịch bản gì cơ?” Phong Phong cất tiếng hỏi.