Sở Vi ra hiệu bảo hai cô đi vào, sau đó cũng vào theo.
Lúc này Sở Lạc Duy đang đứng bên cạnh cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Kiều Vi Nhã thì thầm vào tai Sư Niệm, nói tên này chỉ đang vờ vịt màu mè thôi.
Sư Niệm đập tay với cô, tán thành cách nói này.
“Cái kịch bản gì kia quan trọng như thế sao?” Sư Niệm nhìn Sở Vi.
Sở Vi ngồi xuống trước mặt họ, nghĩ một lát rồi nói: “Năm ngoái lúc tới với cậu Hai tới Mỹ có gặp một nhà văn tự do. Khi ấy vì gặp phải tình huống đặc biệt, là ông ấy đã cứu chúng tôi, nhưng sau đó cũng vì chúng tôi mà ông ấy bị sát hại. Tác phẩm cuối đời của ông ấy lại bị người ta chiếm dụng phi pháp. Cậu Hai vẫn muốn giúp ông ấy lấy lại nó.”
Sư Niệm và Kiều Vi Nhã đưa mắt nhìn nhau. SởLạc Duycó thân phận đặc thù, chuyện bị truy sát thế này từ nhỏ đã có rồi, cho nên họ có bị đuổi đánh cũng là việc bình thường.
Nhưng lại có người chết vì cậu, đây chính là gông xiềng của cậu ấy.
“Không thể dựa vào pháp luật được sao?”
“Không được, người xâm chiếm bất hợp pháp chính là con trai của ông ấy, sau đó đổi tên người rồi bán ra với giá cao.” Sở Vi tiếp tục giải thích cho hai cô hiểu.
“Cho nên Mạch Thụy có thể lấy về được à?” Sư Niệm tỏ ra nghi ngờ.
“Cũng không phải là Lam Du Nhiên có thể lấy lại được mà nếu như có thể hợp tác với cô ta, chúng tôi có thể có được bản quyền của kịch bản phim đó, tới lúc đó công bố ra, viết thế nào là vấn đề của chúng tôi.” Sở Vi khẽ nhún vai.
Kiều Vi Nhã thầm ảo não, hình như cô lại vừa gây họa rồi.
Kiều Vi Nhã nhìn Sở Lạc Duy vẫn đang đứng dựa cửa sổ, đầu ngón tay cứ chọc chọc vào lòng bàn tay, “Vậy giờ phải làm sao đây?”
“Cậu Hai đi bán thân thôi.” Sở Vi vừa nói xong đã bị Sở Lạc Duy ném cho cái bút vào người. Cậu đưa tay bắt lấy, lại mỉm cười bỏ xuống.
“Thế sao anh không đi?” Kiều Vi Nhã trừng mắt với cậu ta.
Sở Vi tỏ ra vô tội, “Người người ta để ý đến không phải là anh, em kích động như vậy làm gì? Bảo cậu ấy đi bán thân có gì không bình thường sao?”
“Em...” Kiều Vi Nhã bị nghẹn họng, bỗng khựng lại.
“Em làm sao?” Sư Niệm cười tít mắt nói.
“Ý em là, cho dù cái bánh bao rau kia có bán thân thật cũng phải bán cho một người xinh đẹp chứ. Chị nhìn cái ả Lam Du Nhiên đó đi, không biết trát mấy tấn phấn lên mặt nữa.” Kiều Vi Nhã nói bằng giọng quyết đoán.
Nghe thấy vậy, cả Sư Niệm và Sở Vi đều quay ra nhìn chàng trai mặt đã đen sì bên cửa sổ bằng ánh mắt thương cảm.
Sở Vi đứng luôn dậy, “Phải rồi, tôi nhớ ra còn chút việc phải xử lý nốt, Sư Niệm có muốn đi không thì đi cùng luôn?”
“Đi cùng luôn đi, đi thôi.” Sư Niệm cũng đứng dậy, không muốn lát phải làm pháo hôi cho nên cũng nhanh chóng rời đi cùng Sở Vi.
Sở Lạc Duy sắc mặt thâm trầm nhìn Kiều Vi Nhã.
Kiều Vi Nhã thấy hơi sợ, cho nên vô thức lùi lại phía sau, “Nhìn, nhìn tôi làm gì, tôi cũng nghĩ cho cậu thôi. Cậu thế này cũng phải cặp với cô nào xinh chứ.”
Sở Lạc Duy đen mặt đi tới cạnh cô. Kiều Vi Nhã hoảng sợ vô thức muốn lùi lại lại bị Sở Lạc Duy ôm lấy eo. Cô bỗng thốt lên, kính mắt cũng bị Sở Lạc Duy tháo xuống.
Gương mặt xinh đẹp của Kiều Vi Nhã lúc này hiện rõ trước mặt Sở Lạc Duy, đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy tim như muốn ngừng đập. Dù đã nhìn mười mấy năm rồi nhưng Sở Lạc Duy vẫn không thể nào bình tĩnh nhìn thẳng vào vẻ đẹp ấy được.
Kiều Vi Nhã không khỏi nuốt nước bọt, hàng mi cong chạm vào hàng mi của cậu ấy.
“Cậu, cậu làm...” Kiều Vi Nhã căng thẳng tới nỗi nói lắp, chỉ vì chàng trai trước mặt cô đang đứng quá gần.