Sư Niệm tóm tắt qua lại chuyện này một lượt. Triệu Uyển Uyển bỗng nói, “Mạch Thụy là con bé mà hồi xưa con cướp vai của nó, cũng là con bé lần này lại bị hụt mất giải Oscar vì con ấy hả?”
Sư Niệm gật đầu, “Không ngờ đã bao nhiêu năm như thế rồi mà cô ta vẫn cứ ngang tàng phách lối như vậy.”
Phong Phong nhìn cô con gái đang buồn rầu của mình, “Nó là đàn ông, ngay đến chút chuyện nhỏ thế này còn không giải quyết được thì còn gọi gì là đàn ông nữa.”
Kiều Vi Nhã buồn bực đáp, “Chỉ tại con thấy con mẹ đó ngứa mắt thôi.”
“Ừ, chị cũng thấy nó ngứa mắt.” Sư Niệm cười nói.
Triệu Uyển Uyển nhìn Sư Niệm với ánh mắt bất đắc dĩ, “Cô gái này từ nhỏ đã chẳng phải là đứa nhỏ ngoan ngoãn gì rồi, sau này con vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.”
Sư Niệm không để chuyện này trong lòng, hồi nhỏ cô đã ngứa mắt con nhỏ đó rồi, tới giờ vẫn vậy.
Nhưng Kiều Vi Nhã lại có suy nghĩ của mình. Chuyện này vì cô mà ra cho nên cô nhất định phải giúp Sở Lạc Duy giải quyết. Nếu không cậu ta nhất định sẽ cảm thấy cô không những không có khí chất mà còn chỉ biết gây họa nữa.
***
Thành phố N mưa lũ ròng rã suốt nửa tháng trời, xung quanh đâu đâu cũng chỉ thấy nước và tiếng rít gào.
Vì mưa lớn nên các chuyến bay đều bị ngừng lại. Sở Lạc Nhất và An Hinh Duyệt giữa đường phải chuyển xe. Sở Lạc Nhất thường ra ngoài vẽ tả thực thì không sao, thể lực vẫn được xem là ổn, nhưng với An Hinh Duyệt mà nói thì thật sự quá vất vả, suốt dọc đường cảm giác như muốt rút hết sức lực của cô vậy.
Chỗ này cách khu cứu viện thiên tai vẫn còn một đoạn nữa, nhưng quãng đường đó xe cộ cũng không thể đi được nên hai người buộc phải đi bộ.
Sở Lạc Nhất bật ô cho An Hinh Duyệt, lại nhìn vẻ mặt tái nhợt của cô, bỗng cảm thấy hối hận. Nếu để anh Cả thấy chị Miên Miên trong bộ dạng thế này nhất định anh ấy sẽ không do dự chút nào mà bóp chết cô mất.
“Chị Miên Miên, hay chúng ta nghỉ lại khách sạn trên trấn đi, giờ mưa to quá, đường trơn lắm.” Sở Lạc Nhất lớn tiếng nói, như sợ âm thanh sẽ bị nhấn chìm trong cơn mưa.
Mặt mũi An Hinh Duyệt trắng bệch, nhưng đôi mắt vẫn sáng trong. Qua hết đoạn đường này thôi là cô có thể gặp được anh rồi, sao cô có thể từ bỏ được?
“Bao Đậu, chúng ta đi tiếp đi, chị vẫn chịu được.” Nghe câu này không hề có chút miễn cưỡng nào.
Sở Lạc Nhất nhìn ánh mắt kiên định của cô, nhất thời cảm thấy anh trai đi nhiều năm như thế mà chị Miên Miên vẫn một lòng chờ đợi, đây chính là may mắn của anh ấy.
Sở Lạc Nhất đỡ An Hinh Duyệt đi về phía trước, vì đường bùn lầy quá nên hai người chỉ có thể đi bên mép đường.
“Chị Miên Miên, nhiều năm như vậy rồi, chị có từng hận anh em không?” Sở Lạc Nhất tò mò hỏi.
An Hinh Duyệt khựng lại, sau đó tiếp tục vịn đỡ Sở Lạc Nhất tiến về phía trước, “Chắc vì lúc anh em đi chị vẫn chưa biết thế nào là yêu, chỉ biết người luôn yêu thương chị đi mất rồi, sau đó bác có đưa cho chị lá thư anh ấy viết. Anh em thật sự rất lười, chỉ viết có bốn chữ: "Chờ anh trở về". Thế là chị đợi thôi.”
Sở Lạc Nhất chớp mắt, vậy mà cũng được ấy hả?
“Thật ra anh trai em mới là người nham hiểm nhất đấy. Từ nhỏ đến lớn, bên cạnh chị ngoài đám nhỏ các em ra cũng chỉ có mình anh ấy, cho nên lúc nào chị cũng nghe lời anh ấy. Anh ấy bảo chị đợi, chị liền đợi, đợi mãi đợi mãi rồi từ chối tất cả những người bước vào cuộc đời chị, đợi mãi đợi mãi thành ra không phải là anh em thì không được.” Trong giọng nói của An Hinh Duyệt chỉ nghe thấy hạnh phúc khi bị người ta tính kế chứ không hề nghe ra bất cứ lời oán trách nào.
Sở Lạc Nhất nghĩ, nếu so anh Hai với anh Cả nhà cô thì đúng là anh Hai quá yếu thế rồi. Quãng thời gian anh Cả rời xa chị Miên Miên còn nhiều hơn cả quãng thời gian anh ở bên chị ấy, nhưng lại vẫn có thể giữ chặt được người ta.
Anh Hai của cô đúng là non và xanh quá.