“Tân Nhạc?” Mặc Lộ Túc cau mày.
Thủy An Lạc bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn phản ứng này là biết chắc chắn chưa bao giờ nói rồi.
“Con gái ấy mà, sẽ chứng thực một vấn đề từ rất nhiều phương diện. Bọn em yêu bằng tai, anh có làm bao nhiêu việc đi chăng nữa cũng không sánh bằng một câu anh yêu em đâu!” Thủy An Lạc cười nói.
Mặc Lộ Túc không lên tiếng, chỉ là chân mày của anh một mực nhíu chặt lại.
Xe lái đến Đại học Y, Mặc Lộ Túc tìm một chỗ đậu xe. Bây giờ mười một giờ trưa nên vẫn chưa tới giờ tan học. Thủy An Lạc kéo Mặc Lộ Túc vào phòng ăn: “Nhanh lên nào nhanh lên nào, còn mười phút nữa là lớp buổi sáng sẽ tan học đấy, em không muốn phải xếp hàng mua cơm đâu.”
“Ăn cái gì?”
“Mì thập cẩm ở cửa số hai, đậu hũ ma bà ở cửa số sáu, còn cả miến tiết vịt với canh trứng ở cửa số ba nữa! Bánh cuộn nữa, a a a a a, lâu lắm rồi em chưa được ăn mấy món đó! Đây là thẻ cơm nè, anh đi mua cho em mì với đậu hũ ma bà! Để em chạy lên tầng ba, mau mau lên!”
“Em lấy thẻ cơm từ đâu ra thế?”
“Là nhờ Tân Nhạc bán mình cho ông chú cấp thẻ mà lấy được đó! Ha ha ha ha, chúng ta đều không tốn đồng nào cả, anh có thấy ngạc nhiên không, có ngoài ý muốn không, có vui không?”
Mặc Lộ Túc nhìn Thủy An Lạc đã chạy biến đi, cô cảm thấy anh vui vẻ sao?
Đây là do vợ anh bán mình đổi lấy đó!
Anh phải vui vẻ?
Đầu có hố chắc?
Nhưng mà Mặc Lộ Túc vẫn giúp Thủy An Lạc mua đồ ăn. Năm đó cũng chính ở chỗ này Thủy An Lạc cho anh một tấm thẻ, nhưng hiện giờ có vẻ như cảm giác kích thích kia đã không còn nữa rồi.
Đến khi Thủy An Lạc chật vật ôm toàn bộ đồ ăn đi xuống thì cái bàn đủ cho bốn, năm người ngồi ăn đã đầy ụ. Mặc Lộ Túc đang chuẩn bị dùng cơm thì bị Thủy An Lạc gọi giật lại: “Chờ một chút, chờ một chút! Hôm qua Lão Phật Gia còn nói nhớ miến tiết vịt với bán cuộn đó, để em chụp bức ảnh gửi cho nó đã!”
Mặc Lộ Túc: “...”
Thủy An Lạc chụp lách tách một hồi, sau đó nói với Mặc Lộ Túc: “Ăn thôi, ăn thôi!” Tiếp đó là ôm lấy di động, vừa ăn vừa gửi hình cho mấy người bạn.
Mặc Lộ Túc: “...”
“Em phải nói cho Tân Nhạc biết, em chiếm người đàn ông của cô ấy lại còn ăn đồ mà cô ấy muốn ăn nữa, há há há...”
Mặc Lộ Túc đang cầm đũa trong tay khẽ khựng lại: “Lạc Lạc, sao trước kia anh không phát hiện em có nhiều thú vui kỳ quặc như thế nhỉ?”
“Đó là vì trước đây em là tiên nữ trong lòng anh, bây giờ thì cô tiên nữ này rớt xuống đất rồi, còn người khác trở thành tiên nữ trong lòng anh rồi!” Thủy An Lạc vừa gửi tin nhắn, vừa ăn, lại còn nói chuyện với Mặc Lộ Túc.
[Thủy An Lạc: Há há há há, lúc này chẳng có ai cả, không cần xếp hàng luôn, một mình tôi có thể ăn sạch.]
[Tân Nhạc: Bà giỏi rồi, hôm nay bà hai thước tám đúng không?]
[Tân Nhạc: Nhưng mà ông đây cũng muốn ăn, móa, đều do bà cả.]
[Thủy An Lạc: Há há há há há, tới đây tới đây, tầng ba vừa mới mở một hàng bánh mì kẹp thịt đó, lần sau có thể đi ăn thử xem sao.]
[Thủy An Lạc: Đúng rồi, tôi nói cho người đàn ông của bà rằng thẻ của chúng ta là do bà bán mình đổi lấy đấy.]
[Tân Nhạc: Thẻ ăn?]
[Tân Nhạc: Chẳng phải là do Kiều Nhã Nguyễn bán mình đổi lấy sao?]
[Kiều Nhã Nguyễn: A a a a a a a a... Thủy An Lạc! Sao người như mày còn sống hả? Tại sao? Tại sao?]
[Kiều Nhã nguyễn: Ông đây vừa mới làm xong mà mày đã cho ông nhìn mấy cái này.]
“Lạc Lạc, anh muốn biết có phải Long gia thật sự có...”
Thủy An Lạc ngạc nhiên, cô ngẩng đầu lên nhìn về phía Mặc Lộ Túc.
Không biết liệu có phải ánh mắt của Thủy An Lạc quá trực tiếp hay không mà lại khiến cho Mặc Lộ Túc cảm thấy lúng túng: “Được rồi, coi như anh chưa nói gì đi.”