Thủy An Lạc nhè xương ra rồi nhìn người đàn ông đối diện cúi đầu ăn cơm.
“Chuyện của Tân Nhạc khiến anh bất an như vậy sao? Thậm chí còn bắt đầu tin tưởng mấy thứ vô căn cứ kia nữa sao?” Nhà họ Long tuy rằng thần bí, nhưng cái thần bí của nó cũng chỉ ở chỗ chân long chỉ có thể bảo vệ được chủ nhân của mình, chứ không có năng lực đi cứu người.
Mặc Lộ Túc cười khổ một tiếng: “Có lẽ là vậy đi, biết rõ rằng bản thân phải bình tĩnh nhưng lại không cách nào thật sự bình tĩnh được.”
“Bởi vì anh sợ Tân Nhạc không chịu nổi. Đàn anh, có lẽ anh yêu cô ấy nhiều hơn những gì mà anh nghĩ đúng không?”
Mặc Lộ Túc siết chặt đôi đũa trong tay, nghĩ thật kỹ lời Thủy An Lạc nói.
“Chắc thế.”
Anh yêu Tân Nhạc là điều không thể phủ nhận, cũng không muốn phủ nhận. Anh đã yêu cô gái ấy còn nhiều hơn những gì mà anh tưởng tượng.
Cuối cùng Thủy An Lạc cũng đặt di động xuống, mặc kệ hai cái người đang chửi rủa cô xối xả kia mà nhìn về phía Mặc Lộ Túc: “Đàn anh, anh thích em là vì năm đó em đưa thẻ cơm cho anh ở đây đúng không?”
Mặc Lộ Túc cau mày, vẫn không lên tiếng.
“Đàn anh trở về hỏi Tân Nhạc thử xem, có lẽ còn có những chuyện mà đàn anh còn chưa biết đâu, có khi Tân Nhạc còn yêu anh hơn so với anh nghĩ đấy.” Thủy An Lạc vừa nói vừa cúi đầu tiếp tục ăn cơm: “Trước kia em thường xuyên cảm thấy đàn anh là người lợi hại nhất mà em từng thấy, thế nhưng sau này em lại phát hiện, anh là người ngốc nhất em từng thấy.”
Mặc Lộ Túc không phản bác.
Thủy An Lạc ăn xong mì thập cẩm thì tiếp tục tấn công miến tiết vịt.
“Giống như trước đây khi Kiều Nhã Nguyễn thích anh. Đàn anh không phải là không biết nhưng anh vẫn có thể khiến bản thân mình giống như một người ngoài cuộc, mặc cho Kiều Nhã Nguyễn lởn vởn trước mặt anh thế nào thì anh vẫn có thể làm như không biết! Nếu quả thật đàn anh không thích Tân Nhạc thì dù cô ấy có thích anh đi chăng nữa cũng không thể nào mạnh mẽ từ chối được như với Kiều Nhã Nguyễn năm đó. Anh thật sự cảm thấy là vì em muốn hai người kết hôn thì hai người mới kết hôn sao? Nếu thế thì em càng mong anh với Kiều Nhã Nguyễn ở bên nhau hơn bất cứ ai, nhưng anh đã từng cân nhắc tới điều đó chưa?” Thủy An Lạc nói, trên trán chảy đầy mồ hơi bởi vì cô lỡ tay cho quá nhiều hạt tiêu.
Mặc Lộ Túc cau mày, đột nhiên cảm thấy đồ ăn trong miệng chẳng còn mùi vị gì nữa.
Thủy An Lạc cầm nước trái cây bên cạnh uống một hớp. Sinh viên đã tan học cho nên từng đám người nhanh chóng chiếm những vị trí còn lại trong nhà ăn.
Canteen ồn ào nhưng vẫn không ảnh hưởng đến suy nghĩ của Mặc Lộ Túc.
Thủy An Lạc vẫn ăn không biết mệt những món mình thích. Dường như cô cũng không vội vàng muốn nghe câu trả lời của Mặc Lộ Túc.
Cái thứ như tình yêu này nếu như chính bản thân không nghĩ rõ ràng thì ai nói cũng vô dụng.
Tại sao phải cưới Tân Nhạc? Thật sự là vì mong muốn của Thủy An Lạc sao?
Không, cả đời này anh cũng không vì suy nghĩ của người khác mà chôn vùi cuộc sống của mình, nếu không người mà anh cưới đã là Kiều Nhã Nguyễn.
Thủy An Lạc ăn xong miến tiết vịt thì tiếp tục cầm bánh cuộn lên.
Mặc Lộ Túc: “...”
“Em có hả?”
“Anh mới có ấy!” Thủy An Lạc giật giật khóe môi, cười mắng.
“Anh cho rằng chỉ có phụ nữ mang thai mới có thể ăn nhiều như vậy.” Mặc Lộ Túc nói một cách đương nhiên, Tân Nhạc cũng có thể ăn nhiều như thế.
“Chẳng qua là lâu lắm rồi em không ăn thôi? Anh cũng biết anh họ của anh là gà mẹ nhiều chuyện, cái này không cho ăn, cái kia cũng không cho ăn em, em cũng...”
“Cũng thế nào?”
Thanh âm của người nào đó vang lên sau lưng khiến Thủy An Lạc hóa đá trong nháy mắt.
Cô bị ảo giác sao?
Mặc Lộ Túc vô tội nhún vai, vừa rồi anh cũng muốn nhắc cô.
Thủy An Lạc còn chưa nghĩ ra phải nói thế nào thì Sở Ninh Dực đã ngồi xuống bên cạnh cô, cau mày nhìn mấy món đĩa đồ trống không, trên đó viết tên trường Đại học Y, còn có cái bát nhỏ đựng tiêu ớt đỏ rực.