Sau bữa sáng, Mặc Lộ Túc phải đến công ty, đây là lần đầu tiên anh đi làm ở công ty còn Tân Nhạc phải nằm im trên giường nghỉ ngơi hai ngày, cho nên Mặc Lộ Túc còn phải đến bệnh viện Sở Thị một chuyến để giúp cô làm thủ tục tạm nghỉ.
Lúc Mặc Lộ Túc thay quần áo, Tân Nhạc một mực nằm trên giường nhìn anh.
Lúc anh quay đầu lại thì Tân Nhạc lại vội vàng đem cái đầu mình chôn xuống giữa hai tay, khiến Mặc Lộ Túc bật cười, rồi cầm cà vạt của mình đi tới.
Tân Nhạc lén lút ngẩng đầu, thấy người đàn ông nào đó đang đi tới mép giường: “Em không hề nhìn anh đâu! Thề!”
Mặc Lộ Túc kéo cô dậy rồi đem cà vạt đang cầm trong tay giao cho cô: “Thắt cho anh đi.”
Trái tim của Tân Nhạc đập tứ tung, trời ơi, cái động tác này thật là...
Tân Nhạc nửa quỳ trên giường, nhận lấy cà vạt rồi nghiêm túc thắt lại cho Mặc Lộ Túc. Đây là lần đầu tiên cô giúp Mặc Lộ Túc thắt cà vạt, đối với ai trong hai người bọn họ mà nói đều là một trải nghiệm mới mẻ.
“Được rồi, đẹp trai quá.” Tân Nhạc vừa nói vừa vỗ lên ngực anh một cái: “Nhưng mà em vẫn cảm thấy đàn anh mặc áo trắng bác sĩ là đẹp trai nhất.”
“Vậy thì em sinh con trai cho anh đi, đến lúc đó là anh có thể trở về bệnh viện rồi.” So với làm ăn thì anh thích làm việc ở bệnh viện hơn.
“Con gái không được à?”
Mặc Lộ Túc cau mày: “Con gái anh không nỡ.”
Tân Nhạc thật sự bật cười. Cô còn nghĩ là do anh trọng nam khinh nữ cơ, không ngờ chẳng qua anh chỉ là không nỡ để con gái phải chịu mệt nhọc thôi.
***
Bệnh viện Sở Thị, trong phòng làm việc của Thủy An Lạc.
Mặc Lộ Túc đang ngồi bên cạn bàn nhìn Thủy An Lạc ghi chép bệnh án. Thủy An Lạc lấy đồ đạc của Tân Nhạc ra, sau đó để hết vào trong một cái hộp rồi giao nó cho Mặc Lộ Túc: “Đây, tất cả đồ của Tân Nhạc đấy.”
Mặc Lộ Túc nhìn cái hộp một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Thủy An Lạc: “Cảm ơn em.”
Thủy An Lạc ngồi xuống đối diện anh: “Buổi trưa hai anh em mình cùng nhau ăn bữa cơm đi, lâu lắm rồi không được tán gẫu với đàn anh.”
“Em có chắc là anh họ sẽ đồng ý không?” Mặc Lộ Túc cười nói: “Muốn ăn gì? Anh mời em.”
“Lần nào đàn anh cũng thích dọa người như vậy, trước thì từ chối sau đó mới mời khách.” Thủy An Lạc bĩu môi nói: “Đến trường học ăn trưa đi.”
Mặc Lộ Túc dừng một chút, cái tay đang vuốt ve thùng đồ cũng khựng lại, cuối cùng anh ngẩng đầu lên: “Được.”
Mặc Lộ Túc xách đồ của Tân Nhạc đi xuống. Thủy An Lạc đi xin nghỉ buổi chiều rồi mới cùng Mặc Lộ Túc rời đi.
“Gần đây em có khỏe không?” Mặc Lộ Túc vừa lái xe vừa hỏi.
“Vẫn tốt lắm, nhưng mà anh này, em cảm thấy bây giờ anh tốt hơn so với trước kia nhiều lắm.” Thủy An Lạc nói thật.
“Không giống như trước kia sao?” Mặc Lộ Túc cười nói.
“Không giống nhau mà, trước kia đàn anh sẽ không cười vui vẻ như thế đâu.” Thủy An Lạc vừa nói vừa giúp Mặc Lộ Túc chụp một tấm ảnh: “Nhìn đi, cảm giác như bây giờ anh mới giống như một người đang sống, là được Tân Nhạc cứu sống có đúng không?”
Thủy An Lạc vừa nói vừa gửi hình cho Tân Nhạc.
[Thủy An Lạc: Báo cáo một chút, cho mượn người đàn ông của bà khoảng một bữa cơm trưa, hai chúng tôi trò chuyện một chút.]
[Tân Nhạc:...]
[Tân Nhạc: Bà đủ rồi đó.]
Thủy An Lạc cười cười nhìn điện thoại di động, sau đó ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc: “Anh nghĩ sao?”
Mặc Lộ Túc nhướng mày: “Không phủ nhận, không chết không sống được, sau khi chết vì đau thấu lòng thì bây giờ anh mới thật sự đang sống.” Con gái chết, Tân Nhạc rời đi khiến Mặc Lộ Túc ý thức được cái gì gọi là nỗi đau của sự mất mát, vậy cho nên hiện tại anh mới biết quý trọng.
“Chậc chậc chậc, anh đã bao giờ nói với Tân Nhạc những lời này chưa?” Thủy An Lạc báo cáo với Tân Nhạc xong xuôi lại chạy đi báo cáo cho Sở Ninh Dực, nếu không một lát nữa nhất định anh sẽ đánh giết tới trường luôn mất.