Sở Ninh Dực bật cười to: “Vợ anh thông minh quá.”
Thủy An Lạc trợn trắng mắt. Cô biết Sở Ninh Dực chắc chắn không nói với mình đâu cho nên cô cũng không hỏi nữa.
“Vậy anh biến cho em mấy tờ Mao gia ra đây cho em đi nào!” Thủy An Lạc cười lạnh.
Sở Ninh Dực dứt khoát rút ví tiền của mình ra, sau đó đưa cho Thủy An Lạc: “Này...”
Thủy An Lạc: “...”
Thế này... mà cũng được?
Động tác này của anh Sở đúng là thuần thục, tốc độ biến ra cũng rất rõ ràng luôn!
“Há há há há há há...” Bánh Bao Đậu ôm lấy cổ ba mình, bị phản ứng của mẹ mình chọc cười.
Kiều Nhã Nguyễn cũng đứng dậy ôm theo Tiểu Bất Điểm. Bánh Bao Rau ngẩng đầu nhìn một cái, ánh mắt hơi nheo nheo lại: “Mẹ nuôi về rồi chắc chắn có chuyện cần nói với ông bà ngoại, không bằng mẹ nuôi để Tiểu Bất Điểm ở lại bên này đi ạ.” Con bé ngốc này cứ đi như vậy sao? Đâu thể thế được!
Kiều Nhã Nguyễn quay đầu nhìn Bánh Bao Rau một cách nghiêm túc. Quả thật là cô phải đi về nói chuyện với ba mẹ của mình một chút, thế nhưng có con gái của cô theo cùng hay không cũng đâu có ảnh hưởng gì lắm, rốt cuộc thằng nhóc này có ý gì?
Đây là con gái của cô, không sai chứ?
Bánh Bao Rau nhìn vào mắt Kiều Nhã Nguyễn mấy lần, sau đó quả quyết cúi đầu.
Ánh mắt của mẹ nuôi trắng trợn quá rồi, chẳng lẽ vừa rồi nhóc nói thẳng quá rồi sao?
Kiều Nhã Nguyễn cười khẽ rồi thả Tiểu Bất Điểm đang ôm trong lòng mình xuống: “Tiểu Bất Điểm ở bên này chơi đi, buổi tối mẹ sẽ tới đón con.”
“Vâng ạ!” Tiểu Bất Điểm cười híp mắt đáp lời.
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Con gái à, sao con chẳng có một chút tiết tháo nào thế hả.
Kiều Nhã Nguyễn rời đi, Thủy An Lạc lập tức kéo Sở Ninh Dực lên lầu để hỏi thử xem chuyện của đứa bé kia bây giờ rốt cuộc là thế nào. Cô nhớ lúc ăn Tết có thấy Cố Thanh Trần chạy đến bệnh viện, sau đó anh cô cũng đến.
Cửa phòng bị đóng lại, Sở Ninh Dực quả quyết kéo ai kia vào lòng rồi hôn một cái: “Không chờ kịp như vậy sao?”
Thủy An Lạc đưa tay đẩy anh ra: “Có phải đứa bé kia có vấn đề gì hay không hả, em nhớ lúc gần Tết thì Cố Thanh Trần vẫn còn ở trong bệnh viện.”
Sở Ninh Dực khẽ nhíu mày lại một chút, sau đó xoay người, ngồi xuống mép giường: “Bị tim bẩm sinh, phải thay tim! Nhưng trước mắt con bé còn quá nhỏ cho nên phải chờ tới khi có trái tim phù hợp và đến một độ tuổi nhất định đã.”
Thủy An Lạc khựng lại, trừ cảm giác khiếp sợ ra thì trên hết vẫn là đau lòng.
Chẳng trách mấy năm gần đây hầu như Cố Thanh Trần từ bỏ tất cả các công việc, cứ như rồng thần thấy đầu không thấy đuôi.
Một đứa bé mắc bệnh thì người đau khổ nhất không phải là nó, mà là ba mẹ của nó.
Chuyện này hai người bọn họ cũng đã từng trải qua rồi.
“Lúc trước Lạc Hiên từ bỏ công việc phóng viên cũng là vì đứa bé này, chưa nói tới việc rất khó tìm tim để thay, mà bản thân đứa bé này cũng có vấn đề.” Sở Ninh Dực trầm giọng nói: “Nếu không với tính cách của Cố Thanh Trần thì làm sao con bé có thể để Lạc Hiên ở lại bên cạnh, lại còn không dám nói cho dì, một mình chống đỡ đến hai năm cũng đã đến cực hạn. Dẫu sao Lạc Hiên cũng là ba của đứa nhỏ.”
Thủy An Lạc hơi cúi đầu, trong mắt ánh lên sự lo âu. Lạc Hiên quen biết rất nhiều người, bác sĩ mà anh tìm cũng chắc chắn là các bác sĩ chuyên khoa tim mạch hàng đầu. Nếu tất cả mọi người đều đưa ra câu trả lời là cần thay tim thì có lẽ đã không còn cách nào khác.
Thủy An Lạc còn đang suy nghĩ thì di động của Sở Ninh Dực đột nhiên reo lên. Thủy An Lạc nhìn một cái thì thấy cái dãy số này theo trí nhớ của cô thì là số của mẹ chồng cô.
Xem ra lần này Sở Ninh Dực đã quậy đến tầng nước sâu rồi, bây giờ cả nhà họ Cố và nhà họ Hà hẳn đã loạn cào cào rồi.
Thứ nhất, bọn họ không biết con gái của bọn họ, cháu gái của bọn họ đã sinh ra một đứa bé. Thứ hai, bọn họ hoàn toàn không biết đứa bé này đã lớn đến như vậy, thậm chí trước mắt bọn họ còn không biết đứa bé này có bệnh.