Giám đốc: “...”
Tại sao cảm thấy gần đây Tổng giám đốc chơi kinh khủng đến như vậy chứ?
Nhưng mà chuyện lần này thật sự khiến ông ta cảm thấy chiêu này của Tổng giám đốc nhà họ qủa là đáng sợ đến mức khiến người ta đau gan luôn.
Sự kiện lần này không chỉ làm rúng động truyền thông thành phố A mà còn gây xôn xao cả giới truyền thông quốc tế, ép Jack Tông phải thụt lùi từng bước. Bọn họ cứ cho là lần này sếp không có chủ ý gì, ai mà ngờ tuyệt chiêu lại là ở chỗ này.
Vừa coi như quảng cáo cho bộ phim Trúc Mã, lại tiện đường nâng cao danh tiếng đạo đức cho Phong Phong, quan trọng nhất là lần này đã cho lão già khốn khiếp Jack Tông này một cú đánh mạnh mẽ, nhân tiện kết thúc cuộc đời mấy Ảnh đế luôn.
Bốn giờ chiều, Tổng giám đốc tan làm quay về nhà ôm vợ, hoàn toàn không cảm thấy những chuyện sắp xảy ra ở Lạc gia có liên quan gì đến mình.
Dẫu sao hai người kia dùng dà dùng dằng quá lâu rồi, đến mức một người ngoài như anh cũng không thể nhìn nổi nữa.
Khi Sở Ninh Dực về đến nhà thì phía họp báo cũng tuyên bố kết thúc, Jack Tông được người khác đưa đi. Về phần tương lai của vị đạo diễn quốc tế này sẽ như thế nào thì chắc cũng có thể mường tượng ra được.
Bước chân của Sở Ninh Dực hơi dừng lại một chút. Anh cảm thấy đây không phải là thời điểm tốt mà mình nên bước chân vào nhà.
“Ba! Ba đang làm gì thế?” Bánh Bao Đậu chạy ra, đứng trước của nhìn ba mình đang đặt một chân lên bậc cầu thang một chân đặt bên dưới.
“Sở Ninh Dực!!!”
Tiếng thét chói tai của Thủy An Lạc đột nhiên vang lên.
Sở Ninh Dực nghĩ, xem kìa, anh đã biết ngay là sẽ như vậy mà, cái tin tức này kết thúc không đúng thời điểm lắm rồi.
Tiếng thét chói tai còn chưa dứt thì Thủy An Lạc đã nhảy vọt ra, tiếp đến là bắt lấy cánh tay của Sở Ninh Dực: “Cái tấm ảnh cuối cùng kia là cái gì? Đừng có nói với em là em nhìn lầm rồi, cô bé mà anh của em đang bế là ai?”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy An Lạc đang kích động, đầu thì nhanh chóng nghĩ xem nên giải thích chuyện này như thế nào.
“Đó là...”
“Vậy ra Cố Thanh Trần nghỉ ngơi một năm không phải là để đi du lịch mà là đi sinh đứa bé đó ra đúng không? Có phải đứa bé kia là do cô ấy sinh ra hay không?”
“Chuyện đó...”
“Anh nói nhanh đi!!!”
Sở Ninh Dực: “...”
Sở Ninh Dực tà tà liếc mắt nhìn cô vợ ngốc của mình, rốt cuộc là ai không cho anh nói chuyện đây.
Thủy An Lạc: “...”
Chẳng qua là cô quá khẩn trương thôi mà.
Nhưng cứ như thế này thì chẳng khác nào ba Lạc cũng biết sự tồn tại của đứa trẻ ấy, à không, là khắp thiên hạ này đều biết đến sự tồn tại của bé con, con gái riêng của nhà văn nổi tiếng thế giới - Lạc Hiên sao?
Không, làm sao mà Lạc Vân có thể để cháu gái mình cõng tiếng xấu là con riêng chứ, cho nên chắc chắn bước tiếp theo ba Lạc sẽ nhúng tay vào.
“Em trai em lại phải làm ông chú nhỏ nhất à?”
“Nói như vậy cũng không sai, em nên nghĩ rằng may mà hai bánh bao nhà mình chỉ lớn hơn cậu của chúng hai tuổi rưỡi, nhưng mà cô bé kia lại lớn hơn cậu của mình tận ba tuổi, đúng vậy đấy!” Sở Ninh Dực cảm thấy chỉ số thông minh của vợ mình quả thật là khiến người khác cảm động, cứ thế tự động chuyển chủ đề về hướng khác.
“Nói cũng phải.” Thủy An Lạc vừa nói vừa đưa tay xoa xoa cằm của mình.
Sở Ninh Dực âm thầm lau mồ hôi, thế nên cưới vợ thì đừng nên cưới kiểu vợ thông minh như Kiều Nhã Nguyễn, cũng không cần cưới kiểu người chỉ biết đâm đầu vào bế tắc như Tân Nhạc, cưới cô vợ như thế này là ổn nhất rồi!
“Nhưng mà tại sao anh lại biết?” Thủy An Lạc ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực ôm lấy con gái của mình rồi cùng đi vào nhà với Thủy An Lạc, sau đó nói: “Bán tiên bấm đầu ngón tay tính, thế là tính ra thôi.” Sở Ninh Dực nói một cách nghiêm túc, cứ như thể thực sự đúng là như vậy!
Khóe miệng của Thủy An Lạc giật giật: “Nếu nói như vậy thì tấm hình kia cũng do anh bấm ngón tay mà ra sao?” Lợi hại như vậy thì sao không lên trời luôn đi.