Thủy An Lạc không biết tại sao Sở Ninh Dực lại làm như vậy, thế nhưng cô tin chắc Sở Ninh Dực sẽ không có ý muốn hãm hại Cố Thanh Trần, dẫu sao đó cũng là em họ của anh. Mặc dù ngoài miệng Sở Ninh Dực không nói gì nhưng chắc chắn anh vẫn luôn để tâm đến những cô, cậu em họ của mình, trước giờ anh cũng thể hiện ra rất rõ ràng.
“Đúng rồi, Tân Nhạc nói tối nay em trai của cô ấy sẽ qua chỗ chúng ta ở, chắc được chứ.” Bây giờ Thủy An Lạc mới nhớ đến việc cần hỏi Sở Ninh Dực.
Thêm một người vào ở cũng không thành vấn đề gì với Sở Ninh Dực, nhưng mà chỗ này thì không được.
“Khu chung cư bên kia vẫn còn phòng trống, có thể cho dọn qua bên đó ở, ở Thấm Tâm Viên không được tiện.” Sở Ninh Dực cau mày nói. Có quá nhiều thiết bị được lắp đặt trong Thấm Tâm Viên, người bình thường quả thật không nên ở đây.
Thủy An Lạc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nói cái gì mà “em đã nói rồi sao anh còn như vậy”, cô chỉ nghĩ xem mình nên nói chuyện này với Tân Nhạc như thế nào.
“Em cảm thấy nhất định Tân Nhạc sẽ mắng em mất, không biết đàn anh có bao nhiêu tiền như vậy còn giữ lại làm gì, tại sao cứ nhất quyết phải ở trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách đó chứ?” Thủy An Lạc vừa nói vừa cầm điện thoại di động lên, vừa lầm bầm vừa gọi điện cho Tân Nhạc.
Tân Nhạc đang tản bộ cùng với mẹ mình cho nên điện thoại là do Mặc Lộ Túc nhận, vừa nghe được Thủy An Lạc nói thì anh dừng một chút rồi nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, bên nhà lớn cũng có người giúp việc, anh đưa mọi người qua đó cũng thế thôi.”
“Anh không cần phải dắt díu mọi người như vậy đâu, căn hộ bên kia cách chỗ của anh cũng không xa, khoảng cách tới khách sạn cũng gần lắm, ban ngày đi lại cũng thuận tiện, lát nữa em sẽ tới đó, cứ vậy nhé.” Thủy An Lạc nói rồi cúp máy luôn.
Mặc Lộ Túc cúi đầu nhìn di động đã tắt ngúm thì nhịn không được lắc đầu, thật đúng là trước sau như một, rất thẳng thắn và dứt khoát.
Nhưng đằng nào cũng đã cầm di động lên rồi cho nên Mặc Lộ Túc nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng anh tìm đến số điện thoại di động của Cố Thanh Trần rồi gọi đi.
“Alo, ai đấy?” Giọng của Cố Thanh Trần có chút bực bội, có lẽ lúc này cô đã bị đám người nhà tìm đến tận cửa rồi.
“Là anh, Mặc Lộ Túc đây.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa xoay người đi vào phòng làm việc.
Người ở đầu bên kia dừng một chút, sau đó mới nói: “À, anh Lộ Túc.”
“Gửi bản sao bệnh án của đứa bé cho anh.” Mặc Lộ Túc dứt khoát nói thẳng vào vấn đề chính.
Cảm xúc của Cố Thanh Trần rõ ràng trầm hẳn xuống, có lẽ bởi vì Mặc Lộ Túc nhắc tới mấy chữ bệnh của đứa bé khiến cho tâm tình của cô bị ảnh hưởng.
“Anh Lộ Túc, em...”
“Trước hết cứ gửi bệnh án qua cho anh, anh biết vài chuyên gia về phương diện tim mạch, những người này chưa chắc Lạc Hiên đã có thể liên hệ được, sẽ không sao đâu.” Mặc Lộ Túc khẽ nói.
Cố Thanh Trần cảm động liền gửi bệnh án qua, dù sao không có chuyện gì quan trọng hơn là sức khỏe của con cô cả, mà quan hệ của cô với Mặc Lộ Túc đại khái cũng chỉ gói gọn trong một từ duy nhất - anh họ.
Trước hôn lễ của Phong Phong, Sở Ninh Dực dấy lên một trận sóng to gió lớn như này đã khiến rất nhiều người bận đến tối tăm mặt mũi, ví dụ như có người phải bận rộn đi lấy tin, có người bận rộn để ý đến diễn viên dưới trướng của mình mọi nơi mọi chốn, có người bận tìm cháu gái về, có người bận rộn xem bệnh cho đứa bé.
Dường như chỉ có mỗi mình anh tương đối nhàn hạ mà thôi.
Dường như không thể không nói rằng cái cảm giác này cũng không tệ lắm, thảnh thơi ôm vợ xem tivi, thi thoảng trêu chọc mấy đứa nhỏ một chút. Cuộc sống như thế khiến anh thực sự rất hài lòng.
Đồng hồ điểm tám giờ tối, tỉ lệ người xem của Trúc Mã vọt thẳng tới vị trí đầu tiên trong bảng xếp hạng tỉ lệ người xem dành cho phim truyền hình, từ thứ hai nhảy thẳng lên vị trí thứ nhất, thậm chí điểm số cách biệt với vị trí thứ hai gần ba mươi điểm.
Đêm nay Sở Thị lại một lần nữa trở thành người tạo nên con số kỷ lục.
Còn Thủy An Lạc thì rất muốn xem đoạn mà Phong Phong từng nói tới.