Thân thể Tân Nhạc không kìm được mà run lên một cái. Cô không muốn nghĩ vậy, nhưng lại không kìm được mà nghĩ vậy.
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên có chút cứng nhắc.
Tân Nhạc không biết là bị giật mình hay làm sao, nước mắt bỗng rơi lã chã, vậy mà vẫn không chịu khóc thành tiếng.
Mặc Lộ Túc âm thầm ảo não. Anh đang làm gì thế này, không thể nói chuyện nhẹ nhàng được hay sao?
Mặc Lộ Túc vươn tay lau nước mắt cho cô, giọng nói lại không được dễ chịu cho lắm: “Em khóc gì hả, người nên khóc là anh mới đúng chứ?”
Tân Nhạc vẫn khóc, không hề ra tiếng.
Cô cũng không muốn khóc, nhưng nước mắt lại không ngừng được.
“Đừng khóc nữa, em đang mang thai đấy, không tốt cho mắt em đâu.” Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ nói, lại không dám quát cô, chỉ có thể an ủi như vậy.
“Oa... em cũng đâu muốn vậy, anh khiến cho em cảm thấy như thế mà, sao anh lại mắng em?” Tân Nhạc òa một tiếng khóc lên.
Mặc Lộ Túc đờ ra, lại nhớ lại hai câu mình vừa mới nói, câu nào là anh mắng cô chứ?
“Đừng khóc, anh đâu có mắng em.” Mặc Lộ Túc có lau làm sao cũng không hết nước mắt, sao mà khóc giỏi vậy chứ.
“Anh mắng anh còn không thừa nhận, anh vừa mới mắng em xong.” Tân Nhạc càng khóc dữ hơn.
Mặc Lộ Túc: “..”
Anh vươn tay kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lên tấm lưng đã khóc đến mức nấc lên của cô, “Đừng khóc, đừng khóc nữa.”
Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ vô cùng, thực sự đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Tân Nhạc như vậy.
“Em không muốn làm bác sĩ trưởng thì thôi.”
“Ai không muốn làm bác sĩ trưởng chứ, đây không phải là... hức~ vẫn, vẫn bị~ hức~ chậm trễ hay sao?” Tân Nhạc phản bác, “Nhưng mà, nhưng mà sao anh cứ nói mãi thế, hu hu...”
Mặc Lộ Túc bất đắc dĩ thở dài, người phụ nữ này mà vô lý lên thì quả nhiên người bình thường khó mà chịu đựng nổi.
“Anh thở dài cái gì? Tân Nhạc khịt mũi nói, “Lỗi của em à?”
“Lỗi của anh.” Mặc Lộ Túc nhận sai.
Tân Nhạc cắn môi nhìn anh, giống như một con thỏ nhỏ lúc nào cũng có thể nổi điên lên cắn người.
Mặc Lộ Túc tiếp tục lau đi những giọt nước mắt lau mãi cũng không hết của cô, “Tân Nhạc, rốt cuộc đến bao giờ em mới chịu tin tưởng anh một chút đây?”
Mặc Lộ Túc nói những lời này đầy bất đắc dĩ.
Tân Nhạc nghe ra sự bất đắc dĩ đó, còn cả câu nói lạnh lùng khi nãy, không biết tại sao, cơn tức trong nháy mắt vọt lên.
“Em không tin tưởng anh? Anh đã bao giờ khiến em tin tưởng chưa? Anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện bác sĩ trưởng, bác sĩ trưởng. Đối với anh mà nói, chuyện em có phải bác sĩ trưởng hay không thật sự quan trọng như vậy à?”
Mặc Lộ Túc thoáng dừng tay lại, nhìn người phụ nữ hai mắt đang nổi điên, sửng sốt một lúc mới rụt tay lại, “Anh vẫn nhắc tới chuyện này là vì anh biết em có khả năng đó, không liên quan gì đến chuyện anh có để ý em có phải bác sĩ trưởng hay không.”
Mặc Lộ Túc rõ ràng cũng phiền não, không vì chuyện gì khác mà chính là vì thái độ này của Tân Nhạc.
“Nhưng từ đầu tới cuối em vẫn không tin anh.” Mặc Lộ Túc nói, vén chăn lên bước xuống giường.
Tân Nhạc ngồi trên giường, hơi cúi đầu, nước mắt vẫn rơi tí tách. Khi Mặc Lộ Túc mở cửa định bước ra ngoài, Tân Nhạc bỗng nhiên túm lấy gối đầu ném đi, “Cuộc hôn nhân lúc trước của chúng ta cũng như thế này. Lần nào đề tài của chúng ta cũng chỉ có bệnh viện, bệnh nhân, chức vị. Em ghét phải nhắc đến mấy thứ này ở nhà với anh, nhưng anh lúc nào cũng nói, lúc nào cũng nói hết.”
Gối đầu nện vào lưng anh, không đau, bởi vì nơi đau là ở trong trái tim kia.