Thủy An Lạc chỉ cảm thấy sét đánh cuồn cuộn, đó là em họ anh đấy, em họ ruột thịt đấy, anh làm thế có được không vậy?
“Ngủ đi.” Sở Ninh Dực đoạt lấy điện thoại của cô, kéo người nằm lên ngực mình, sau đó vươn tay tắt đèn.
“À, lúc trước Tiểu An có nói với em muốn làm lễ nhận Bao Đậu làm con gái nuôi. Em thấy không cần phải trang trọng như vậy, hai nhà ăn một bữa cơm là được rồi nhỉ.” Thủy An Lạc nhíu mày nói.
“Đấy là ý của Sở Lăng Phong, anh ta vẫn muốn có một đứa con gái, nhưng sức khỏe của Cố Tiểu An không được tốt.” Sở Ninh Dực không cần nghĩ cũng biết đây là chủ ý của Sở Lăng Phong. Anh và Sở Lăng Phong là cùng một loại người, đều thích con gái, cho nên anh hiểu Sở Lăng Phong.
“Chậc chậc chậc, xem ra con gái anh sau này tha hồ hoành hành rồi.” Thân phận của Bánh Bao Đậu có Sở Lăng Phong làm hậu thuẫn chẳng khác nào được mạ thêm một lớp vàng, năng lực hai người anh của con bé thời gian tới đều không thể khinh thường, chưa nói đến bậc cha chú.
“Con gái anh bây giờ cũng có thể hoành hành được.” Sở Ninh Dực hừ lạnh.
Thủy An Lạc: “...”
Được rồi, con gái anh bây giờ cũng hoành hành được.
Tân Nhạc thấy Thủy An Lạc và Kiều Nhã Nguyễn đều im lặng, nghĩ hẳn là đã ngủ hết rồi. Vậy nên cô bỏ di động lên bàn, nhìn qua phòng tắm một cái, bên trong không còn tiếng nước chảy nữa, chắc anh tắm xong rồi. Tân Nhạc xuống giường đi ra phòng khách cầm lấy hòm thuốc, anh tắm xong sẽ phải thay thuốc.
Lúc Tân Nhạc trở lại Mặc Lộ Túc đã ngồi trên giường. Cô bước qua gỡ lớp màng bảo vệ trên ngực anh xuống, may mà băng gạc bên trong vẫn chưa dính ướt, chứng tỏ vết thương không chạm đến nước.
Tân Nhạc tháo băng gạc ra, sau đó bắt đầu bôi thuốc lại cho anh.
Vết thương của Mặc Lộ Túc tuy đang khép lại rất nhanh nhưng mới nhìn vẫn thấy kinh khủng, nhất là vết thương đã được khâu lại kia.
Mặc Lộ Túc hơi cúi đầu nhìn người phụ nữ đang chăm chú bôi thuốc cho mình, từ lúc kéo cô về bên cạnh anh, cô làm gì cũng như thế này, thận trọng, giống như chỉ sợ anh xảy ra vấn đề gì vậy.
Giờ cô đã đủ năng lực đảm nhiệm chức bác sĩ trưởng rồi, nhưng bởi vì số mệnh mà lại bỏ lỡ.
“Tháng sáu có buổi hội thảo về u bướu, em đi tham gia đi. Đến lúc về làm một bản báo cáo, anh sẽ giúp em đề bạt lên làm bác sĩ trưởng.” Mặc Lộ Túc đột nhiên nói.
Tân Nhạc dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Năm nay không có cơ hội nữa mà.”
“Tháng mười có cuộc thi cho bác sĩ trung cấp.”
“Tháng mười là ngày sinh dự tính mà.” Tân Nhạc nhắc nhở.
Mặc Lộ Túc: “..”
Quên béng mất đứa nhỏ nhà anh rồi, thật không có cảm giác tồn tại.
Tân Nhạc thay thuốc xong, giúp anh thay băng gạc, sau đó thu dọn đồ đạc, đứng dậy đi ra ngoài, có điều lúc đi tới cửa cô liền quay đầu lại nhìn về phía Mặc Lộ Túc, “Việc em có lên bác sĩ trưởng hay không thật sự quan trọng như vậy à?”
Mặc Lộ Túc sững lại một lúc, Tân Nhạc đã đi ra ngoài.
Với Tân Nhạc, anh lúc nào cũng nhắc đến chuyện bác sĩ trưởng, khiến cô cảm thấy có một áp lực vô hình, như thể anh chỉ để ý cái thân phận kia thôi vậy.
Cô quay về phòng, vén chăn lên liền nằm xuống.
Mặc Lộ Túc nghiêng mặt qua nhìn cô, cô đã nằm yên nhắm hai mắt lại.
“Tân Nhạc, em đang nghĩ gì thế?” Mặc Lộ Túc đột nhiên mở miệng hỏi.
Tân Nhạc không mở miệng.
Mặc Lộ Túc vươn tay nắm lấy bả vai cô, “Tân Nhạc, em không thể lần nào cũng như vậy được. Em không nói ra thì anh vĩnh viễn cũng không biết em đang nghĩ gì cả?”
Tân Nhạc nghe thấy lời anh nói, ngồi dậy, quay lại nhìn Mặc Lộ Túc: “Có phải đối với anh, thân phận bác sĩ của em rất mất mặt đúng không? Tốt nghiệp ba năm rồi mà ngay đến cái chức bác sĩ trưởng đơn giản vậy thôi cũng không lên được hả?”
Sắc mặt của Mặc Lộ Túc trong nháy mắt bỗng trở nên rất khó coi, “Em nghĩ như vậy sao?” Anh nói, giọng nói lại lạnh như băng.