Mặc Lộ Túc đứng đó nhưng không hề nhấc chân lên nữa.
Thím Diêu nghe thấy tiếng động, vội vã chạy ra. Mặc Lộ Túc thì đã đóng cửa lại ngay lúc bà ấy bước ra ngoài. Anh không định để người ngoài nhìn thấy bọn họ cãi nhau.
Tân Nhạc ngồi trên giường, vẫn hung hăng nhìn chằm chằm người đứng ở cửa, “Anh lúc nào cũng vậy, lần này cũng như lần trước, giống như thể sự tồn tại của em chỉ vì những thứ mà anh nói vậy, ngoại trừ những thứ đó ra, chúng ta không còn đề tài nào khác để nói nữa.”
Mặc Lộ Túc khóa cửa, quay đầu lại nhìn Tân Nhạc nước mắt tùm lum, nói không đau lòng là không thể.
Mặc Lộ Túc cúi người nhặt gối đầu lên, từ từ quay trở lại bên giường.
Tân Nhạc cúi đầu, nước mắt rơi xuống từng giọt.
Mặc Lộ Túc hơi cúi người, hai tay đặt hai bên người cô, “Tân Nhạc, chúng ta hãy nói chuyện bằng lương tâm đi, nếu lần này không phải vì vụ tai nạn kia, không phải vì đứa bé này, có phải em đã đi rồi đúng không?”
Tân Nhạc vẫn túm chăn, không trả lời câu hỏi này.
Mặc Lộ Túc còn muốn nói gì đó lại bỗng nhiên không tìm được cách để biểu đạt ý tứ của mình.
Bọn họ tại sao lại đến nông nỗi này, anh nghĩ có lẽ là do cả hai đều có vấn đề.
“Em không thích nói những chuyện đó với anh.” Tân Nhạc thút thít nói, vô cùng ấm ức, bởi vì đã khóc một lúc lâu nên sự run rẩy trong giọng nói càng khiến cô trở nên đáng thương hơn.
Cô không thích, không hề thích chút nào, bởi vì đây chính là nguyên nhân thất bại chủ yếu của cuộc hôn nhân lần trước.
Sự tủi thân của cô tựa như một con dao, cứ thế bổ vào lồng ngực Mặc Lộ Túc.
Dưới tình huống này, anh còn trách cô làm sao được.
Mặc Lộ Túc ngồi xuống cạnh giường, vươn tay ôm lấy cô vào trong lòng, “Tân Nhạc, anh nói chuyện này với em là bởi vì khả năng của em đã đủ để đảm nhiệm chức vị đó. Anh không muốn sau khi anh rời bệnh viện rồi em lại bị người ta chỉ trích, bởi vì đến lúc đó, anh không thể nào bảo vệ em hai tư trên hai tư được.”
Anh rất ít khi nói ra mục đích của mình khi làm chuyện gì đó, đây cũng là lần đầu tiên anh nói ra nguyên nhân của chính mình với Tân Nhạc. Đáng tiếc, khi Mặc Lộ Túc cúi đầu mới phát hiện ra Tân Nhạc đã thiếp đi từ lúc nào.
Mặc Lộ Túc: “...”
Anh nghẹn lời, hiếm khi anh nói ra khỏi miệng, lần đầu tiên, vậy mà cô nàng vừa khóc lóc thê thảm lúc nãy mới đó đã ngủ rồi.
Mặc Lộ Túc lắc đầu dở khóc dở cười, trên mạng nói phụ nữ mang thai tính tình sẽ vô cùng thất thường, hôm nay cuối cùng anh cũng được chứng kiến rồi.
Tân Nhạc ngủ một mạch đến nửa đêm, không hiểu sao đột nhiên ngồi dậy nói muốn ăn bánh quẩy, gọi thím Diêu dậy làm bánh quẩy cho cô. Mặc Lộ Túc ngồi một bên nhìn cô mắt đỏ đỏ, đáng thương chờ bánh quẩy được vớt ra khỏi nồi.
Mặc Lộ Túc thấy cô vẫn ôm lấy cái gối ôm liền rót cho cô một ly sữa, “Uống trước đi.”
Tân Nhạc chớp mắt nhìn về phía Mặc Lộ Túc, đôi mắt mở to không biết đang suy nghĩ điều gì, được một lát mới cúi đầu nhấp từng ngụm sữa tươi, sau đó nhỏ giọng nói: “Không phải em cố ý làm dữ với anh đâu, chỉ là em không kìm được.”
Mặc Lộ Túc vươn tay xoa xoa đầu cô, “Anh hiểu mà.” Coi như cô trả lại lần trước cho anh một thể đi.
Tân Nhạc ăn xong bánh quẩy, tâm trạng cuối cùng mới tốt lên, ôm gối quay về ngủ. Mặc Lộ Túc nghĩ, ngày mai đi mua cho cô ấy một con gấu con để ôm đi, hợp với cô hơn, hoặc là mua một con khỉ con, hình như cô ấy thích khỉ con hơn.
“Cậu Mặc, phụ nữ mang thai tính tình sẽ khó chịu hơn bình thường, cậu cũng đừng chấp nhặt với cô chủ.” Thím Diêu sợ hai người cãi vã cho nên mới nói.
Mặc Lộ Túc cười khổ, “Làm phiền thím rồi.” Đây là khởi đầu, có thể nói là một sự khởi đầu mới.