Mặc Lộ Túc nhìn bộ dạng của Tân Nhạc, nhớ tới con chuột bạch bọn họ hay dùng để làm thí nghiệm hồi còn đi học, ôm lấy đồ gặm gặm nhấm nhấm, còn phòng bị dè dặt nhìn bọn họ chằm chằm.
Chính là dáng vẻ của Tân Nhạc lúc này.
Tân Nhạc thấy anh không nói lời nào, dè dặt nuốt nốt nửa miếng ô mai còn lại, sau đó đặt lên bàn,“Chuyện đó, chỉ là em cần một thời gian để làm quen thôi.”
“Một ngày đã đủ chưa?” Mặc Lộ Túc trả lời nhanh hơn cô nói ra rất nhiều.
Tân Nhạc: “...”
Em chỉ có lệ vậy thôi, anh đừng thẳng thừng như thế chứ.
Mặc Lộ Túc hừ một tiếng, sau đó đứng dậy.
Tân Nhạc cúi đầu cắn môi, trong lòng dâng lên một cơn tức, nhưng chỉ dám tức chứ không dám nói gì.
Nói thẳng ra thì cô vẫn hèn nhát lắm.
Tân Nhạc kể lại chuyện này lên hội chị em, đầu tiên là bị hai kẻ còn lại cười nhạo, sau đó lại bị Kiều Nhã Nguyễn mắng cho một trận, định diễn trò ân ái kích thích cô ấy hay thế nào đây?
Tân Nhạc nằm trên giường nhìn người đang ở trong phòng tắm, đến việc ra ngủ phòng khách cô cũng không dám nói, tự động leo lên giường ở phòng ngủ chính, nếu không mặt của Mặc Lộ Túc sẽ đen sì lại ngay.
[Tân Nhạc: Cười đủ chưa? Bây giờ tôi chẳng khác nào là giẫm trên băng cả đây này.]
[Thủy An Lạc: Cười chết tôi mất, không ngờ đàn anh cũng có mặt ngang ngược như vậy cơ đấy.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Tôi bảo người nào đó này, bây giờ chắc bà đang ngấm ngầm vui vẻ chứ gì. Đàn anh rõ ràng đang quan tâm bà, đến tiền cũng cho bà giữ đấy thôi.]
[Thủy An Lạc: Đúng đó.]
[Tân Nhạc: Bà còn dám nói nữa, tôi vay tiền bà, tại sao bà lại nói với anh ấy?]
[Thủy An Lạc: Tôi nghèo mà, cho nên tôi vay anh ấy, anh ấy lại hỏi tôi định làm gì, tôi nói vợ anh tìm em vay tiền, em không có, câu này có vấn đề gì sao.]
[Kiều Nhã Nguyễn: Ha ha ha ha ha ha, rất hoàn hảo, no vấn đề.]
Tân Nhạc: “...”
Cô thế này là đang chơi nhầm với bạn xấu đấy hả?
[Thủy An Lạc: Gái à, chị bảo thật, cưng cứ ngại ngùng mãi thế này. Hai người sớm muộn cũng tan tành, đương nhiên, đàn anh cũng thế, bà nói xem cả hai cứ thẹn thùng như vậy, sau này sinh con ra xong chắc không dám ra khỏi cửa mất đấy.]
[Tân Nhạc: Bà có thể lăn đi được không?]
[Thủy An Lạc: Vậy không được rồi, hình như tôi lại gầy đi nữa rồi, giờ có bốn mươi hai cân.]
[Tân Nhạc:...]
[Kiều Nhã Nguyễn:....]
Tân Nhạc vươn tay xoa bụng mình, bị những lời Thủy An Lạc nói làm cho sợ hãi, đứa bé này sẽ không thực sự xấu hổ đến mức không dám ra khỏi nhà chứ?
Sở Ninh Dực bước từ ngoài vào liền thấy vợ mình đang cười đắc ý cầm di động tán dóc với người ta, không cần nghĩ cũng biết là ai.
“Vẫn chưa ngủ đi, ngày mai không phải còn định đi lấy áo cưới với Kiều Nhã Nguyễn hả?” Sở Ninh Dực bước qua vén chăn lên ngồi xuống bên cạnh cô.
“Tân Nhạc nói đàn anh đang giận cô ấy, không nói chuyện với cô ấy cả một ngày rồi, chỉ bởi vì buổi sáng Tân Nhạc vay tiền em mà không dùng tiền của anh ấy.” Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa báo cáo tình hình với Sở Ninh Dực.
“À, xế chiều Mặc Lộ Túc có hỏi anh trước kia lúc em nôn nghén thì anh làm thế nào?” Sở Ninh Dực nói, nằm xuống, hai tay kê dưới đầu.
“Anh lại nói gì thế?”
“Nói chuyện cho tử tế, học giọng Đông Bắc làm cái gì?” Sở Ninh Dực nhíu mày.
Thủy An Lạc: “...”
Cái này không thể trách cô được, phòng các cô vừa mới có một cô bé đến từ Đông Bắc tới, nói năng rất nhiệt tình nên Thủy An Lạc cũng bị nhiễm theo.
“Vậy anh nói thế nào?” Cô nôn nghén cũng bình thường, không hề giày vò Sở Ninh Dực mà nhỉ.
“Anh bảo cậu ta tự xử lý, tiện đường ném cho cậu ta một trang web mẹ và bé, có vẻ như cậu ta xem rất nghiêm túc.” Sở Ninh Dực không hề cảm thấy việc gài bẫy em họ mình có gì đáng xấu hổ.