Tân Nhạc đỡ rồi mới đưa tay sờ bụng mình, hy vọng là một đứa nhóc hiếu động, bởi vì trẻ con hiếu động mới đầy sức sống, sinh mệnh mới khỏe khoắn vững vàng.
“Em không sao, anh ngồi xuống ăn cơm đi.” Tân Nhạc kéo Mặc Lộ Túc ngồi xuống, sau đó tự mình cầm đũa bắt đầu ăn.
Sau đó không ai nói chuyện nữa. Tân Nhạc ăn xong liền đi ngủ trưa. Mặc Lộ Túc vẫn ngồi ngoài phòng khách.
Thế là, đầu giờ chiều Thủy An Lạc đang chuẩn bị làm việc thì nhận được một tin nhắn.
[Mặc Lộ Túc: Trước kia em bị nôn nghén có nặng không?]
Thủy An Lạc bỏ bệnh án trên tay xuống, cầm di động lên liếc một cái. Hai người này hôm nay đều rảnh rỗi lắm hả?
[Thủy An Lạc: Bình thường thôi, đây không phải chuyện rất bình thường hay sao?]
[Mặc Lộ Túc: Ừ, không có chuyện gì.]
Thủy An Lạc: “...”
Hai con người này sao ai cũng thẹn thùng như thế nhỉ, thế này thì sinh con ra chẳng phải sẽ càng bối rối đến chết sao?
Thủy An Lạc thấy không quan trọng liền cầm lấy bệnh án gọi bệnh nhân tiến vào.
Sau khi Thủy An Lạc đặt điện thoại xuống không bao lâu, Sở Ninh Dực ở công ty cũng nhận được một tin nhắn.
[Mặc Lộ Túc: Em muốn hỏi anh một chuyện.]
Sở Ninh Dực nhìn tin nhắn trên di động, lại nhìn người quản lý cấp cao đang báo cáo bên dưới, chưa nhắn lại, chờ đầu bên kia tiếp tục nhắn.
Nhưng không hiểu sao tới mười phút sau rồi người kia vẫn chưa gửi tới tin nhắn tiếp theo.
Sở Ninh Dực cũng chẳng vội, vẫn nghịch chiếc di động trong tay.
[Mặc Lộ Túc: Lúc Lạc Lạc nôn nghén thì anh làm thế nào?]
Sở Ninh Dực nhướng mày, chỉ có vài chữ này mà cậu ta suy nghĩ lâu như vậy hả?
Nói coi, đây thực sự là cậu em họ của anh sao?
Sao lại thẹn thùng đến nước này chứ?
Sở Ninh Dực rất tốt bụng gửi cho Mặc Lộ Túc một đường link sau khi họp xong.
Mặc Lộ Túc nhận được đường link, sửng sốt một lúc mới nhấp vào, phát hiện đó là một trang web danh cho mẹ và bé, Sở Ninh Dực xem trang web cho mẹ và bé?
Trong nháy mắt Mặc Lộ Túc liền cảm thấy mình bị bạo kích.
[Sở Ninh Dực: Tự xem đi.]
Mặc Lộ Túc nghĩ, vợ của mình con cũng của mình, xem cái này cũng không có gì mất mặt đúng không.
Cho nên, Mặc Lộ Túc yên lặng lưu lại.
Thế là đến khi Tân Nhạc tỉnh dậy, xỏ dép bước ra phòng khách, trên bàn đã có rất nhiều đồ ăn vặt, Tân Nhạc dừng lại một lúc, bước qua gẩy gẩy, sau đó cầm lấy một túi ô mai mở ra, “Thím Diêu, sao nhiều đồ ăn vặt thế ạ?”
“À à, cậu Mặc mua đấy, biết cô đang bị nôn nghén nặng nên cậu ấy mua không ít loại ô mai đâu.” Thím Diêu mở miệng cười nói, “Còn cả ít đồ ăn vặt nữa, cậu Mặc quan tâm đến cô thật đấy.”
Tân Nhạc thoáng chốc cảm thấy ô mai trong miệng không hề chua mà còn ngọt.
“Anh ấy đâu ạ?” Tân Nhạc mở miệng hỏi, trong giọng nói tràn đầy hạnh phúc.
Thím Diêu hất cằm chỉ về phía phòng làm việc, “Đang làm việc trong phòng.”
Tân Nhạc cầm ô mai bước vào, thân thể còn chưa khỏe hẳn đã liều mạng làm việc như thế rồi.
Lúc cô bước vào, Mặc Lộ Túc hình như đang xem trang web gì đó. Cô vừa tiến vào anh đã quyết đoán mà bình tĩnh tắt trang web đi.
“Sao không ngủ nhiều thêm một lúc nữa.” Mặc Lộ Túc nói, nhíu mày nhìn cô.
Tân Nhạc cũng không để ý rốt cuộc anh đang xem cái gì, cầm bịch ô mai bước qua, cười tít mắt nói: “Cái này, cảm ơn anh.”
Mặc Lộ Túc nhìn thoáng qua, kỳ thực vừa nãy anh cũng ăn thử một quả, đúng là chua đến mức không thể chịu được, nhưng nhìn cô ăn có vẻ ngon lành lắm.
Mặc Lộ Túc nghĩ mà thấy nhức răng.
“Anh đã gọi điện cho ba mẹ rồi, sáng thứ bảy sẽ cho người qua đón họ.” Mặc Lộ Túc nói.
Tân Nhạc gật đầu, vừa ăn ô mai vừa nhìn Mặc Lộ Túc, sau đó dè dặt mở miệng hỏi: “Anh không giận nữa à?”