Tân Nhạc chưa từng yêu bao giờ, lần đầu tiên yêu một người liền bán mình đi luôn, chưa yêu đương gì đã tiến vào hôn nhân, sau đó lại thương tích đầy mình.
Đây được xem như lần đầu tiên cô chính thức yêu, yêu đương với người mà cô thích.
Người cô thích cũng đang từ từ thích lại cô.
Cảm giác này đúng là tuyệt vời hơn rất nhiều so với yêu thầm.
Sau khi Mặc Lộ Túc dặn dò xong thư ký của mình liền ngoảnh lại nhìn cô gái đang ngẩn người ra kia, tâm trạng anh cũng tốt hơn một chút, anh bỏ điện thoại xuống ngồi xuống cạnh cô, “Cười gì thế?”
“Có đâu.” Tân Nhạc vội phủ nhận, không thể để anh thấy mặt ngốc nghếch của cô được.
Mặc Lộ Túc cũng không làm khó cô mà cầm đũa trên bàn lên, “Cá cay một lát mới nữa mới được đưa tới, em ăn chút gì đó trước đã đi.”
“Em còn muốn ăn bánh bao nhân trứng sữa ngoài cổng viện nữa.” Tân Nhạc đè hai tay xuống giường, lắc lư hai chân, ngẩng lên dùng đôi mắt to tròn nhìn Mặc Lộ Túc.
Mặc Lộ Túc hơi khựng lại, cổng bệnh viện cách đây chắc không xa, anh có thể cân nhắc việc ra ngoài mua cho cô ăn.
“Hay là thôi đi.” Tân Nhạc thấy anh vẫn không ho he gì vội nói, “Em cũng không phải là muốn ăn lắm.”
Mặc Lộ Túc thấy cô quay mặt đi, biết chắc chắn cô lại hiểu lầm rồi. Cô lúc nào cũng thiếu tự tin như vậy.
“Đợi chút, anh bảo bác sĩ Lưu ra ngoài mua cho em.” Mặc Lộ Túc nói rồi liền ấn chuông đầu giường. Đó là chuông chuyên biệt của anh, bác sĩ Lưu chắc chắn sẽ tới.
Tân Nhạc ngẩn ra, bảo... bác sĩ Lưu đi mua?
Bác sĩ Lưu đến rất nhanh, vốn tưởng là Mặc Lộ Túc có chuyện gì, kết quả lại bị bảo đi ra cổng mua bánh bao nhân trứng sữa.
“Cái gì cơ?” Bác sĩ Lưu tưởng là mình nghe nhầm, thậm chí còn tương luôn cả giọng địa phương của mình ra.
Tân Nhạc che mặt, đúng là không còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa, vậy mà Mặc Lộ Túc còn nói với vẻ thản nhiên như thế.
“Ông không nghe rõ à? Ngoài cổng viện có bán bánh bao nhân trứng sữa, đi mua hộ tôi một ít về đây.” Mặc Lộ Túc vẫn nghiêm túc nói.
Bác sĩ Lưu đi qua Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc. Tân Nhạc che mặt chỉ hở ra cặp mắt to tròn của mình, ngượng ngùng nhìn bác sĩ Lưu.
Bác sĩ Lưu sờ sờ mũi mình, vợ ông chửa ông phải chạy vặt, tại sao giờ vợ Viện trưởng chửa, người chạy vặt vẫn là ông vậy?
Tại vì sao chứ?
“Được, bánh bao nhân trứng sữa đúng không, ngoài cổng còn thịt xiên nướng nữa, bác sĩ Tân có muốn mua một ít luôn không?”
“Nhiều lời thế? Bảo mua bánh bao thì cứ đi mua bánh bao đi.” Mặc Lộ Túc cau mày, ngoảnh lại nhìn Tân Nhạc đang nuốt nước bọt liền bị nghẹn, cái đồ tham ăn này, “Thịt xiên thì thôi, dầu mỡ lắm, lát nữa còn có cá cay nữa.”
“Vâng.” Tân Nhạc tủm tỉm cười nói, “Bác sĩ Lưu, tôi muốn ăn tám cái.”
Bác sĩ Lưu: “...”
Hai vợ chồng nhà này rảnh rỗi nên muốn đày đọa ông đúng không? Tám cái, không sợ no vỡ bụng hả? Ông đường đường là một Chủ nhiệm khoa, giờ lại sa cơ đến mức phải ra ngoài mua bánh bao trứng sữa hả.
Bác sĩ Lưu tức giận bỏ đi, Tân Nhạc cười đổ vật ra giường, “Bác sĩ Lưu đáng thương ghê.”
“Không sao, ông ấy cầm lương của anh.” Mặc Lộ Túc nói với vẻ tất nhiên.
Tân Nhạc: “...”
Câu này đúng là chuẩn thật.
Nhưng hôm nay Mặc Lộ Túc đối xử với cô tốt như vậy, cô thấy không quen lắm.
“Nghĩ gì thế?” Thấy Tân Nhạc ngẩn ra, Mặc Lộ Túc không nhịn được hỏi.
Tân Nhạc vội lắc đầu, tỏ ý cô không nghĩ gì hết, sau đó liền ngồi đợi hai món mà cô thích ăn nhất là bánh bao trứng sữa và cá cay.
Mặc Lộ Túc không hỏi nữa, sớm muộn cũng có ngày cô sẽ chủ động nói với anh.