Nhiều năm về sau, khi bác sĩ Lưu đã trở thành Viện trưởng Lưu vẫn còn thổn thức với Phó viện trưởng lúc đó rằng: Vị trí này chính là nhờ năm đó tôi đi mua tám cái bánh bao trứng sữa cho cô, mà chứ tiền cô vẫn còn chưa trả tôi đâu đấy.
Bánh bao của Tâm Nhạc về đến đúng đủ tám cái, vừa mềm lại vừa thơm khiến người ta nhìn là muốn cắn ngay một miếng.
Bác sĩ Lưu cũng lười đòi mấy cái đồng bạc lẻ này, chỉ hyi vọng sau này nhưng chuyện thế này đừng tìm ông ta nữa. Ông ta là bác sĩ, không phải là dân chuyển phát đồ nha.
Tân Nhạc nhìn bác sĩ Lưu chuồn đi như chạy nạn, cười véo bánh bao đưa Mặc Lộ Túc ăn. Mặc Lộ Túc tỏ vẻ rất chê bai món này, anh đâu thích ăn đồ ngọt.
Tân Nhạc cũng không làm khó anh, không ăn cũng tốt, một mình cô cũng ăn hết được chỗ này.
Mặc Lộ Túc nhìn Tân Nhạc ăn, lại nhận định được một chuyện, Tân Nhạc... ăn được hơn so với tưởng tượng của anh rất nhiều.
Chắc vì Tân Nhạc bị đói thật, cho nên cứ cầm bánh bao gặm từng miếng rồi từng miếng, khiến Mặc Lộ Túc nhìn mà trợn tròn cả mắt.
Tân Nhạc ngẩng lên đối diện với ánh mắt kỳ dị của Mặc Lộ Túc. Cô không nhịn được khựng lại, vội lau miệng, sau đó ngượng ngùng nói: “Cái đó, có phải là em ăn nhiều quá rồi không?”
Mặc Lộ Túc thu lại tầm mắt của mình, nói với giọng tỉnh bơ: “Không có, cũng bình thường.” Anh vẫn nuôi được.
Tân Nhạc không biết anh nói thật hay giả, dù sao thì cô cũng xem như là thật rồi. Vì Mặc Lộ Túc phát hiện, khi cá cay tươi ngon được đóng gói tới, Tân Nhạc vẫn ăn rất vui vẻ, thậm chí còn ăn hết cả một suất cơm đi kèm nữa.
Mặc Lộ Túc thầm nghĩ, đứa nhỏ này ăn giỏi thật.
Tân Nhạc căng da bụng bắt đầu trùng da mắt. Mặc Lộ Túc vội đề nghị cô đi ra ngoài đi dạo một lúc, ăn no mà ngủ luôn sẽ không tốt cho cơ thể.
Bầu không khí vui vẻ của mấy ngày Tết qua đi là bắt đầu tới thời kỳ náo nhiệt của bệnh viện, có rất nhiều người tới khám bệnh, nhập viện cũng tương đối nhiều, cho nên trong viện người tới kẻ lui rất tấp nập.
Bệnh viện chính là nơi chẳng bao giờ sợ thiếu khách, là nơi lúc nào cũng xếp hàng dài như ở trong ngân hàng vậy.
Mặc Lộ Túc từ chối ngồi xe lăn, cho nên Tân Nhạc đành phải đỡ anh ra ngoài sưởi chút nắng hiếm hoi, dù sao thì tối qua trời cũng vừa đổ tuyết.
“Sao lại muốn làm bác sĩ?” Mặc Lộ Túc ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài bắt đầu hỏi.
Tân Nhạc khựng lại một chút, ngồi xuống cạnh anh, lấy miếng giữ ấm trong túi áo mình ra rồi đặt một cái vào tay anh, cô vẫn còn một cái nữa.
Mặc Lộ Túc: “...”
Mặc Lộ Túc nhìn tạo hình quả chuối vàng trong tay mình, còn của Tân Nhạc thì được tạo hình là một con khỉ.
Tân Nhạc cười tít mắt nhìn anh, “Em mới mua mấy hôm trước, hôm qua mới nhận được, đồ tình nhân đấy, đẹp không.”
Mặc Lộ Túc lại nhìn đồ giữ ấm trong tay mình, đẹp... không?
Một quả chuối thì có gì mà đẹp chứ.
Nhưng ba chữ “đồ tình nhân” này nghe cũng được.
Tân Nhạc làm ấm tay một hồi rồi mới nói: “ Hồi còn nhỏ sức khỏe của Tân Dương rất yếu, thường xuyên phải nhập viện. Có lần ba mẹ em không ở nhà, nửa đêm Tân Dương bị sốt cao, em phải tự đưa thằng bé tới viện. Lúc đó nó ba tuổi, em mười một tuổi, cứ bị ốm là rất đỏng đảnh quấy nhiễu. Em cõng nó xuống lầu, bắt xe tới bệnh viện. Nó khóc suốt dọc đường, ai không biết chắc còn tưởng em đánh nó. Nhưng nửa đêm nửa hôm anh biết đấy, tính tình bác sĩ cũng rất không tốt. Tất nhiên, vào nghề này rồi sẽ phát hiện thái độ thường ngày của họ cũng chẳng tốt đẹp gì. Tân Dương cứ khóc mãi, cô y tá lúc đó mất kiên nhẫn nên cứ bảo gọi người lớn tới, mà khi ấy nó sắp ốm chết đi được rồi nhé. Ba mẹ em ở phía còn lại của thành phố, muốn chạy kịp tới cũng phải mất mấy tiếng đồ hồ. Bác sĩ cứ đứng một bên nói chuyện, em em khóc họ cũng mặc kệ. Lúc đó em cảm thấy rất tức giận, nghĩ sau này em cũng muốn làm bác sĩ, chắc chắn em sẽ không để người nhà em gặp phải chuyện như thế này nữa.” Tân Nhạc nghiêm túc kể lại.
Mặc Lộ Túc cũng nghiêm túc lắng nghe, “Đúng là ở đây vẫn tồn tại vấn đề về người chữa bệnh thật.” Mặc Lộ Túc nói rồi cúi đầu bật cười.