Mặc Lộ Túc vui vẻ nhìn cô, hiếm lắm mới thấy cái dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu này của cô.
Tân Nhạc từ từ tỉnh táo lại. Cô gãi tóc nhìn Mặc Lộ Túc: “Em ngủ bao lâu rồi?”
Mặc Lộ Túc chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nói, “Sáu tiếng, đói chưa? Anh bảo người chuẩn bị đồ ăn cho em nhé.”
Trong khi Tân Nhạc vẫn còn đang chìm đắm trong câu nghi vấn “Sao mình lại ngủ lâu như thế”, nghe thấy anh nói không nhịn được là sờ sờ bụng mình, đúng là cô đói thật rồi.
Tân Nhạc có thể ngủ được, chuyện này đối với Mặc Lộ Túc mà nói là chuyện tốt. Dù sao thì giờ cô cũng đang mang thai, ngủ được càng nhiều càng tốt cho sức khỏe của cô. Anh còn đang mong cô có thể ngủ được nhiều hơn nữa kìa.
Mặc Lộ Túc bảo hộ lý đi nấu cơm cho cô. Tân Nhạc với tay lấy điện thoại, nhìn tin nhắn trên đó ngẩn ra rồi lại nhìn Mặc Lộ Túc, “Kiều Nhã Nguyễn nói người lần này nhắm vào Phong Phong là một lão già.”
“Muốn Phong Phong làm cháu rể ông ta à?” Mặc Lộ Túc đã học được cách tham gia vào chủ đề của cô, không phải vì chủ đề này nói về cái gì, mà vì chủ đề này là cái mà Tân Nhạc muốn nói.
“Không phải, là ông già đó để ý Phong Ảnh đế.” Tân Nhạc nói xong làm cảm giác thấy đại não của mình vẫn chưa phản ứng lại kịp chuyện này.
Mặc Lộ Túc cũng ngẩn ra, hơn nữa lần này ngẩn ra cũng hơi lâu.
“Khụ... đừng xem điện thoại nữa, không tốt cho sức khỏe đâu.” Mặc Lộ Túc tịch thu điện thoại của cô, vừa hay lại trông thấy một chuỗi “ha ha” của Kiều Nhã Nguyễn trên đó. Anh bất giác lại cảm thấy may mà khi ấy anh không có ý gì với một cô gái như Kiều Nhã Nguyễn, nếu không chắc giờ người chết là anh rồi.
Lúc Tân Nhạc phản ứng lại được cũng không nhịn nổi cười, “Không ngờ Phong Ảnh đến còn cả cả khả năng này nữa cơ đấy.”
Mặc Lộ Túc thấy hộ lý tiến vào liền bảo cô ta đặt đồ ăn xuống là có thể đi được rồi.
Tân Nhạc xuống khỏi giường, mở hộp cơm ra nhìn, sau đó liền cầm đũa ăn luôn.
Nhưng đồ ăn còn chưa kịp vào miệng, Tân Nhạc đã quăng luôn đũa chạy vào nhà tắm nôn.
Sau khi Tân Nhạc nôn xong liền bò luôn ra bồn cầu trong bộ dạng đời không còn gì hối tiếc. Cô bắt đầu bước vào thời kỳ nghén ngẩm rồi sao?
Vì Mặc Lộ Túc đang bị thương nên anh chỉ có thể từ từ đi tới. Chờ tới lúc anh vào đến nơi, Tân Nhạc đã bò luôn lên bồn cầu rồi, “Sao thế?”
Tân Nhạc lắc đầu, vịn vào bồn cầu đứng dậy, sau đó nhận lấy nước súc miệng, tất cả đều làm rất thuần thục.
Mặc Lộ Túc dựa vào cửa nhìn cô, bàn tay đang duỗi thẳng bên người từ từ thu lại.
Sau khi súc miệng xong Tân Nhạc lại xua tay với Mặc Lộ Túc, “Không sao, không sao.”
Mặc Lộ Túc không lên tiếng mà chỉ đỡ cô ra ngoài rồi ngồi xuống giường, “Em muốn ăn gì để anh bảo người ta đi mua cho em.”
Tân Nhạc khựng lại, nhìn Mặc Lộ Túc. Ánh mắt của anh không một gợn sóng, nhưng Tân Nhạc lại như thấy được sự kìm nén trong đôi mắt ấy.
Cô không nhịn được bắt đầu kiểm điểm lại bản thân mình, có phải vừa rồi cô đã làm gì khiến anh đau lòng rồi không?
Tân Nhạc đang nghĩ bỗng nghĩ tới điều gì đó lại khẽ nói: “Em muốn ăn cá cay.”
“Tiệm hôm qua hả? Để anh bảo người ta đi mua mang về.” Mặc Lộ Túc nghe theo yêu cầu của cô, trong giọng nói còn có chút cấp thiết. Ít nhất, đây là lần đầu tiên cô đưa ra yêu cầu với anh.
Tân Nhạc nhìn Mặc Lộ Túc gọi điện thoại, bỗng cảm thấy sự buồn bực trong lòng không cánh mà bay, thay vào đó là cảm giác ấm áp dâng lên.
Như thể, anh cũng là nguồi mà cô có thể dựa vào, cũng là người mà cô có thể đòi hỏi, cũng là người mà cô có thể làm nũng được nhỉ.
Nỗi đau khổ trong lần mang thai trước, giờ phút này đây đã hoàn toàn không thấy đâu nữa rồi, thay vào đó chính là cảm giác hạnh phúc tràn trề~