A Sơ hơi nhíu mày, tay đặt trên bàn lại siết chặt hơn.
Kiều Nhã Nguyễn lôi từ trong túi xách của mình ra một tấm thiệp mời, đặt ở trước mặt A Sơ: “Nếu có thể thì hy vọng anh tới tham dự hôn lễ của chúng tôi.”
Thật ra Kiều Nhã Nguyễn có thể lờ mờ đoán được tâm tư của A Sơ đối với mình. Trước đây Thủy An Lạc cũng từng nói với cô rồi nhưng khi đó Kiều Nhã Nguyễn chỉ cảm thấy Thủy An Lạc đang nói đùa. Nhưng bây giờ xem ra có lẽ người sai ngay từ đầu chính là cô. Tâm ý của A Sơ đối với cô đúng là không bình thường.
Mà Kiều Nhã Nguyễn cho rằng bản thân mình không có gì tốt, đáng giá để A Sơ đối xử như vậy.
A Sơ hơi cúi đầu nhìn thiệp mời đặt trên bàn, đôi mắt không nhịn được co rút lại.
Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, trong lúc nhất thời cô không biết mình nên nói gì hay làm gì nữa.
Trong lúc Kiều Nhã Nguyễn vẫn còn đang bối rối thì đột nhiên có một người xuất hiện bên cạnh. Cô ngẩng đầu thì thấy Phong Phong đang ngồi ngay sát bên mình. Anh đội mũ, đeo kính râm nhưng Kiều Nhã Nguyễn thừa biết đây chính là anh.
Quả nhiên, khi người đàn ông này tháo mắt kính xuống thì ngoài Phong Phong ra còn có thể là ai?
“Sao anh lại ở đây?” Kiều Nhã Nguyễn khiếp sợ. Bây giờ mà anh tới chỗ này chẳng phải sẽ bị đám phóng viên bao vây sao?
Từ đầu đến cuối Phong Phong vẫn nhìn chằm chằm A Sơ, tựa như anh chẳng buồn để ý đến Kiều Nhã Nguyễn.
“A Sơ, nếu như anh tới tham dự hôn lễ của chúng tôi thì tôi hoan nghênh. Thế nhưng nếu là vì nguyên nhân khác vậy thì thật xin lỗi, nơi đây không chào đón anh!” George nói cho Phong Phong biết Kiều Nhã Nguyễn được người khác hẹn ra ngoài thì anh lập tức chạy tới đây, trong tình trạng đang là đối tượng hot nhất tại thời điểm này, chẳng hiểu người đàn ông này chạy tới đây để xem náo nhiệt gì nữa.
A Sơ nhìn sắc mặt của ai kia cũng không hẳn là tốt, phải nói là kém đến cực hạn.
“Anh chỉ có thể mang đến phiền phức cho cô ấy.” A Sơ trầm giọng nói.
Quanh người Phong Phong tản ra khí lạnh, đột nhiên cánh tay của anh bị Kiều Nhã Nguyễn túm lấy.
Phong Phong cúi đầu nhìn Kiều Nhã Nguyễn. Kiều Nhã Nguyễn lại nhìn về phía A Sơ: “A Sơ! Anh có thời gian thì đến tham dự hôn lễ của chúng tôi nha!” Tiếp đó cô dứt khoát kéo Phong Phong đứng lên.
“Em làm gì thế?” Phong Phong nhíu mày, anh còn chưa nói hết cơ mà.
“Có đi không!” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi mạnh mẽ kéo người ra ngoài.
“Em có phải là con gái không đấy hả, con mẹ nó, nết con gái của em đâu hết rồi!”
Kiều Nhã Nguyễn tiếp tục kéo người đi ra ngoài: “Anh đi nhanh đi! Một lát nữa lại bị người ta bao vây bây giờ!”
Kiều Nhã Nguyễn đẩy Phong Phong đến bên ngoài thì đã có người phát hiện ra. Cô lập tức bảo George nhanh chóng lái xe rời đi.
“Không phải chứ Kiều Nhã Nguyễn, em có ý gì hả?” Phong Phong phiền não, lúc này địch đã tìm tới tận cửa rồi, anh có cảm giác mình sắp nổ tung đến nơi.
Kiều Nhã Nguyễn liếc mắt nhìn anh một cái, sau đó nói: “Anh có ý gì đây? Có một số chuyện chẳng cần nói rõ thì sẽ không có vấn đề gì cả, đang yên đang lành anh cứ nói khơi khơi ra làm gì, không biết xấu hổ sao?”
“Ông đây có cái quái gì mà phải xấu hổ chứ! Em là vợ ghi trên sổ hộ khẩu của anh! Phải là tên kia có ý gì mới đúng chứ?” Phong Phong buồn bực nói.
Kiều Nhã Nguyễn nhìn George: Tên này điên rồi hả?!
George vừa lái xe vừa nhún vai: Đúng vậy!
“Hai người mắt đi mày lại cái gì thế?” Hiện giờ Phong Phong là con rồng biết phun lửa, bắt được kẻ nào thì sẽ phun lửa kẻ đó.
Kiều Nhã Nguyễn trợn trắng mắt, George tiếp tục lái xe.
“Không phải chứ, Kiều Nhã Nguyễn! Em mau nói cho anh biết vừa rồi em với tên đó nói gì với nhau?” Phong Phong nắm lấy tay Kiều Nhã Nguyễn rồi vừa thở hổn hà hổn hển vừa hỏi.
Kiều Nhã Nguyễn lại một lần nữa trợn mắt. George chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Cái tên ngu ngốc này quả thật đã bị chuyện lần này kích thích, một chút xíu gió thổi cây lay cũng khiến anh cảm thấy có vấn đề rồi.