“Em với anh ta có thể có gì với nhau được chứ? Chẳng phải em vừa mới ngồi chưa được bao lâu thì anh đã đến rồi đấy thôi?” Kiều Nhã Nguyễn nói rồi nhìn Phong Phong vẫn đang trong bộ dạng căng thẳng.
Phong Phong tựa lưng vào ghế rồi đưa tay bóp bóp trán của mình, sau đó mệt mỏi nhắm mắt lại: “Anh xin lỗi!”
Anh nói xin lỗi vì sự tức giận vô cớ của mình, cũng vì tâm tình mất khống chế này.
Bầu không khí trong xe nhất thời có chút vi diệu. Kiều Nhã Nguyễn nhìn Phong Phong đang nhắm mắt, mấy ngày nay anh vẫn luôn phải xua đi đủ các loại tin tức, về nhà còn phải chịu sự bất mãn của mẹ cô.
Đã sớm bị ép đến phát điên rồi.
“Thật ra tôi cảm thấy cậu có thể đi gặp Jack mà, dù sao chuyện này cũng là do ông ta gây ra.” George nghiêm túc lên tiếng nhắc nhở.
“Không tìm!” Phong Phong quyết đoán từ chối, thậm chí ngay cả hơi thở của anh cũng trở nên u ám hơn.
Jack?
Kiều Nhã Nguyễn ngẩng đầu nhìn về phía George, có chút hiếu kỳ hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Ông ta là...”
“Hôm nay anh lắm mồm quá đấy!”
“Câm miệng đi!”
Ba thanh âm cơ hồ đồng thời vang lên, người Phong Phong trách cứ chính là George, mà Kiều Nhã Nguyễn thì không thể nghi ngờ là đang nói Phong Phong, ý bảo anh mau im đi.
Phong Phong khựng lại một chút, không dám phản bác.
Trong lòng George hô một tiếng sung sướng. Ai bảo tên này không có việc gì cũng rống giận với mình cơ chứ, hiện giờ thì cũng bị người khác rống rồi đó thôi! Cảm giác này thật phê quá đi!
“Jack Tông là một đạo diễn lớn của Hollywood! Trước đây ông ấy với Phong Phong từng hợp tác với nhau nhưng sau đó lại xảy ra chút việc ngoài ý muốn nên Phong Phong mới về nước! Jack Tông có tìm Phong Phong mấy lần muốn tiếp tục hợp tác với Phong Phong, nhưng mà Phong Phong đều từ chối. Chắc là khiến ông ta khó chịu rồi.” George thừa nhận hôm nay anh ta có chút lắm mồm, cơ mà dù là thế thì anh ta vẫn phải nói thôi.
“Chỉ là chuyện hợp tác thôi mà, đâu cần phải ác như vậy chứ!” Kiều Nhã Nguyễn có chút khó hiểu nói.
“Mấu chốt là Jack Tông đối với Phong Phong là cái kia...”
“Jack Tông là nữ?”
“Không phải, là nam!”
Kiều Nhã Nguyễn: “...”
Cô cảm thấy hình như mình hiểu được chuyện gì đó không được hay ho cho lắm.
Kiều Nhã Nguyễn dừng lại một chốc, sau đó bàng hoàng không tin nổi mà nói tiếp: “Vậy ra tôi đây đang phải đấu với tình địch? Đã thế tình địch của tôi lại còn là đàn ông nữa hả?”
“Em đừng có nói lung tung!” Phong Phong quát lên, rõ ràng anh không tán thành lý do thoái thác này của Kiều Nhã Nguyễn.
Kiều Nhã Nguyễn có chút ghét bỏ nhìn anh một cái: “Đúng là tính khí tiểu thụ này, anh cáu giận với ai đấy hả? Ông đây còn đang bị người khác cắm sừng rồi mà ông đã nói câu nào chưa?”
“Sừng là đàn ông đội.”
“Anh cũng biết thế cơ đấy.” Kiều Nhã Nguyễn khinh bỉ nói, cơ mà một giây tiếp theo đã bị Phong Phong lật người đè xuống ghế.
George nhìn không chớp mắt, tiếp tục lái xe, anh ta không thấy cái gì hết nha.
“Em nói ai là tiểu thụ hả? Ông đây thẳng tưng như thế nào chẳng lẽ em không biết sao?” Phong Phong thở phì phò nói, bộ dáng trừng mắt nhìn Kiều Nhã Nguyễn như thể hận không bóp chết cô luôn cho xong.
Kiều Nhã Nguyễn chớp chớp mắt rồi đặt hai tay lên vai của Phong Phong: “Bình tĩnh bình tĩnh, đừng có giống con gái hơi động tí là lên cơn thần kinh, ối...-” Kiều Nhã Nguyễn còn chưa kịp nói hết câu đã bị Phong Phong hôn lấy.
Kiều Nhã Nguyễn trợn tròn mắt không tin nổi nhìn người đàn ông phía trên mình, tên này điên rồi hả?
Đằng trước còn có George đang lái xe đấy!
Nhưng George lúc này cũng rất thức thời. Anh ta quả quyết tìm một bãi đậu xe dưới lòng đất, sau khi dừng xe lại thì lập tức mở cửa xe nhảy xuống dưới: “Vấn đề công thụ này thì tự hai người giải quyết với nhau nhé, tôi còn phải đến công ty chuẩn bị bản thảo cho tin tức mới, hay là hai người có thể cho tôi chút hình ảnh gì gì đó đi.”
Tất cả mọi người đều biết mấy cái hình ảnh kia là gì, George dùng ánh mắt này nhìn Phong Phong tỏ ý anh ta hiểu hết, không cần ngại đâu, bây giờ anh ta đi ngay đây!