Nửa đêm, bầu trời bắt đầu rơi xuống những bông tuyết bay bay.
Tân Nhạc tựa trong lòng Mặc Lộ Túc không nhịn được mà run nhẹ một cái, cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc rồi nói: “Trở về chưa?”
Tuy rằng cô không thể phủ nhận là làm như thế này rất lãng mạng, nhưng cô lại càng không thể phủ nhận một điều là cô đang lạnh muốn chết rồi!
Cô cũng không muốn bị cảm trong lúc không được phép uống thuốc đâu.
Mặc Lộ Túc khựng lại một chút, anh cúi đầu nhìn cô gái có sắc mặt hơi trắng trong lòng mình rồi đỡ Tân Nhạc dậy, sau đó kéo cô vào lòng mình rồi mới đi về phía chiếc xe gần đó.
***
Thấm Tâm Viên, buổi tối yên tĩnh.
Thủy An Lạc ngồi trên bệ cửa sổ nhìn bầu trời đầy tuyết phía bên ngoài, đôi mắt thâm thúy không biết cô đang nghĩ cái gì.
Lúc Sở Ninh Dực tỉnh lại chỉ cảm thấy vị trí bên cạnh trống rỗng. Anh ngồi dậy thì thấy cô đang ngồi cách đó không xa thì lập tức đứng dậy rồi lấy áo khoác đi qua.
Thủy An Lạc quay lại nhìn anh rồi ôm lấy bàn tay của anh.
“Em nghĩ gì thế? Ngày mai không đi làm à?” Sở Ninh Dực nói rồi ôm lấy cô vào lòng, tì cằm lên bả vai cô.
Thủy An Lạc không quay đầu lại, ánh mắt vẫn nhìn về phía trận tuyết bên ngoài: “Đây là trận tuyết cuối cùng của mùa đông năm nay! Mùa xuân sẽ tới nhanh thôi.”
Bên ngoài có người đang phóng pháo hoa, tuy là khoảng cách hơi xa những vẫn có thể nhìn được.
Sở Ninh Dực lười biếng đáp một tiếng, tiếp tục ôm cô nhìn ngắm một bầu trời tuyết rơi.
“Em vẫn cảm thấy di động của em thật thần kỳ, em chưa bao giờ thấy một số lạ nào gọi tới cả!” Thủy An Lạc đột nhiên nói.
Sở Ninh Dực bế cô lên sau đó đi về phía sau: “Ừ, có thể so với hàng cao cấp được đó.”
Thủy An Lạc chậc lưỡi một tiếng nhưng không vạch trần anh.
“Chú Lưu gửi tin nhắn cho em, nói là đã rời khỏi thành phố A rồi.” Thủy An Lạc thở đài, đây mới là nguyên nhân chủ yếu khiến cô không ngủ được.
Sở Ninh Dực đặt cô lên giường rồi dùng trán kề sát trán của cô: “Chuyện này cũng tốt, chuyện của công ty Viễn Tương anh sẽ xử lý, em không cần lo lắng vấn đề này.”
Thủy An Lạc lăn một vòng về vị trí của mình, nói: “Anh có bảo em lo thì em cũng không làm đâu!”
Sở Ninh Dực nhướng mi, vén chăn lên rồi nằm xuống, Thủy An Lạc lại lăn vào lòng anh: “Sở Ninh Dực, em đã bao giờ nói với anh rằng thật ra lý do tồn tại của em cũng là anh chưa.”
Anh khẽ nhướng mày rồi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của cô đang đặt trên lồng ngực mình: “Cung phản xạ của em có hơi dài đấy nhỉ.” Từ lúc anh phỏng vấn xong đến giờ đã hơn mười tiếng rồi, ấy vậy mà cô chỉ nhớ là nói với anh mấy câu này thôi sao?
“Đây cũng có phải là lần đầu tiên anh biết đâu!” Thủy An Lạc hừ một tiếng rồi dựa vào lòng anh, nhắm mắt lại: “Hôn lễ của Lão Phật Gia với Phong Điên sẽ tới nhanh thôi, Tân Nhạc với đàn anh cũng sắp ổn rồi, họ đều được vui vẻ, thật tốt.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn cô. Anh nhẹ nhàng vỗ về sau lưng của cô rồi cũng nhắm hai mắt lại.
***
Quán cà phê rất vắng vẻ bởi vì qua mười lăm chuyện làm ăn mới nhộn nhịp trở lại khi đám nhân viên công sở đi làm lại. Lúc nghỉ trưa thì bọn họ khá thích ra quán cà phê để nhâm nhi một tách cà phê.
Kiều Nhã Nguyễn ngồi ở bàn trong cùng của quán, dễ dàng ngăn cản tầm mắt của mọi người. Người ngồi đối diện với cô là một người đàn ông, đây chính là A Sơ.
“Tôi đã đọc tin rồi.” A Sơ lên tiếng trước, chân mày của anh ta nhíu chặt lại.
Kiều Nhã Nguyễn còn đang tò mò không biết tại sao A Sơ lại đôt nhiên hẹn gặp mình, sau khi nghe được câu này thì cô lập tức hiểu rõ, bên cạnh đó cũng có chút xấu hổ.
A Sơ ngẩng đầu nhìn người con gái đang đối diện với mình: “Sao anh ta có thể để cô rơi vào tình cảnh như vậy.”
Kiều Nhã Nguyễn đặt ly cà phê xuống: “Có lẽ lần này là chuyện ngoài ý muốn.”