Khi Thủy An Lạc về phòng, Sở Ninh Dực đang gọi điện thoại, không biết người ở đầu dây bên kia là ai, Sở Ninh Dực có vẻ vô cùng lãnh đạm.
Thủy An Lạc mím môi, đồng cảm với người ở đầu dây bên ấy quá.
Nhưng khi Thủy An Lạc cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô nghe thấy một câu mà sững sờ.
“Bất kể chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mặc Lộ Túc, cậu nhớ cho, cô ấy là chị dâu của cậu, mà cậu cũng là người có vợ, phải làm thế nào, không cần cậu dạy tôi đâu.” Sở Ninh Dực nói xong, cúp điện thoại rất mạnh bạo, sau đó ném điện thoại lên giường, bước nhanh ra ngoài.
Thủy An Lạc bám tay vào cửa lấp ló nhìn người đàn ông bước ra ngoài, nhìn điện thoại bị ném lên giường, chuyện gì thế này?
Đàn anh à, lúc này xin anh đừng hại em, em sẽ bị anh Sở bóp chết mất, được không hả?
Thủy An Lạc chậm chạp đi ra tới cửa, vẫn bám tay vào khung cửa không dám ra ngoài, nhìn người đàn ông đang ngồi ở phòng khách tầng ba hút thuốc. Hút thuốc đấy, đàn anh à, anh giỏi quá đi. Anh Sở nhà em lâu lắm không hút thuốc rồi đấy. Anh chọc anh ấy giận tới mức hút thuốc đấy.
Ngón tay của Thủy An Lạc chậm rãi bám chặt vào khung cửa, “Anh sao thế?”
“Không phải chuyện của em, quay về ngủ đi.” Sở Ninh Dực không quay đầu lại, vẫn ngồi trên sofa nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay vẫn kẹp một điếu thuốc.
Thủy An Lạc thấy tò mò, điếu thuốc này lấy từ đâu ra thế nhỉ, sao cô chưa từng nhìn thấy?
Có điều tò mò thì tò mò thế thôi, Thủy An Lạc vẫn vào phòng, tắm một cái, mặc cho một mình Sở Ninh Dực nhìn cửa sổ mà diễn vai thiếu niên u sầu.
[”Chuyện lần này anh không thể nào không biết nguyên nhân nhỉ.”
“Mặc Lộ Túc, biết điều dưỡng bệnh đi.”
“Cả thế giới này đều biết Thủy An Lạc là người trong lòng bàn tay Sở Ninh Dực, nhưng tại sao vẫn có nhiều người không sợ chết mà tiếp tục thách thức cô ấy. Anh giữ cô ấy trong lòng bàn tay, nhưng với thân phận của anh, Sở Ninh Dực, anh cứ giữ cô ấy khư khư trong tay mình là được rồi sao? Anh chưa từng công khai thừa nhận cô ấy là gì của anh?
“Mặc Lộ Túc, cậu quá đà rồi đấy.”
“Anh biết là em không hề nói quá, lần này tại sao Lưu Tiểu Băng dám nhằm thẳng vào Lạc Lạc, nguyên nhân rất đơn giản, cô ta không cho rằng Thủy An Lạc là tất cả cuộc đời anh, bởi vì trước nay anh chưa từng công khai nói rõ, tất cả mọi thứ đều là lời đồn đãi của truyền thông, nếu như anh thực sự yêu cô ấy, với địa vị của anh, muốn bảo vệ cô ấy, anh phải đích thân nói với tất cả mọi người rằng, người phụ nữ này là sự tồn tại quan trọng hơn tính mạng của anh.”
“Bất kể chuyện này rốt cuộc là thế nào, Mặc Lộ Túc, cậu nhớ cho, cô ấy là chị dâu của cậu, mà cậu cũng là người có vợ, phải làm thế nào, không cần cậu dạy tôi đâu.”]
Điếu thuốc trên tay cháy mãi, chạm phải ngón tay, Sở Ninh Dực cúi đầu, dụi đầu thuốc vào gạt tàn, chiếc gạt tàn chưa từng được dùng tới cuối cùng cũng có đất dụng võ.
Thủy An Lạc tắm xong, đi ta ngoài, thấy người kia vẫn còn ngồi nguyên ở chỗ cũ. Cô núp sau cánh cửa, đôi mắt to nhìn anh với vẻ không hiểu, “Rốt cuộc anh bị sao thế?”
Sở Ninh Dực quay đầu lại, nhìn người phụ nữ bám lấy cánh cửa không chịu buông với vẻ đáng thương. Cho dù anh không nói, cả thiên hạ cũng biết anh thương người phụ nữ này quá chừng, nhưng tại sao vẫn có những kẻ không có mắt mà cứ phải gây phiền phức thế nhỉ?
Ánh mắt của Sở Ninh Dực càng khiến Thủy An Lạc cảm thấy kỳ lạ, đành buông cánh cửa thân yêu của cô ra, mặc nguyên áo ngủ lon ton chạy tới, đứng lại trước mặt Sở Ninh Dực, “Đàn anh bắt nạt anh hả? Anh ấy nói gì, để em giúp anh đập anh ấy một trận.”
Sở Ninh Dực bật cười.
Thủy An Lạc kéo cánh tay anh, khẽ lắc qua lắc lại, “Biểu cảm của anh trông như làm chuyện gì có lỗi với em vậy. Không phải anh thực sự làm chuyện gì có lỗi với em đấy chứ? Em nói cho anh biết, nếu anh dám làm vậy, em sẽ đưa ba đứa con anh đi đổi họ, để người ta đánh đập con anh, ngủ với... ưm...” Thủy An Lạc còn chưa dứt câu, Sở Ninh Dực đã kéo cô vào lòng, hôn lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt.