Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn con gái nhỏ đã ôm cổ mình mà nhắm tịt mắt ngủ, điềm đạm mở lời, “Rõ ràng là tới vì em đó tiên nữ bé bỏng à, tự giác tí đi.” Sở Ninh Dực nói xong, gạt chân cô ra, bế con gái lên gác.
Thủy An Lạc ổn định cơ thể suýt nữa bị hất văng ra của mình. Cô quỳ trên sofa nhìn người đang bước lên tầng, “Anh có ý gì đấy?”
“Thế gian hiểm ác, tiên nữ tắm rửa rồi đi ngủ đi.” Sở Ninh Dực nói xong câu này đã bế con gái lên lầu rồi.
Thủy An Lạc: “...”
Anh Sở à, anh cứ như vậy sẽ không có bạn bè đâu.
“Được rồi, đừng chơi nữa, đi ngủ đi. Bánh Bao Rau đừng quên tắm cho Tiểu Bất Điểm đấy nhé.” Thủy An Lạc nói xong, đưa tay tắt tivi.
Bánh Bao Rau nhìn Tiểu Bất Điểm với vẻ ghét bỏ rồi đưa cô bé lên tầng. Tiểu Bất Điểm cứ hừ hừ hừ hừ mãi, nếu không phải vì hôm nay tâm trạng của ông bà ngoại không tốt thì bé còn lâu mới tới đây tị nạn nhé.
Tiểu Bảo Bối chạy tới bên sofa, trèo vào lòng Thủy An Lạc, “Mẹ, mẹ không vui à?”
Thủy An Lạc ôm Tiểu Bảo Bối, không buồn đứng lên ngay, vẫn nằm ườn tại chỗ, “Có đâu, mẹ chỉ đang nghĩ, có phải mẹ đã làm sai rồi không, giao trách nhiệm vốn thuộc về mình cho người khác gánh vác. Bây giờ xảy ra chuyện gì, mẹ có cần phải gánh vác trách nhiệm không.”
Tiểu Bảo Bối dùng bàn tay nhỏ nâng mặt cô lên, nói rất nghiêm túc, “Mẹ, mẹ có con và ba, mẹ không cần gánh vác trách nhiệm gì hết. Mẹ chỉ cần làm chuyện gì mẹ thích là được.”
Thủy An Lạc rất cảm động, hôn một cái thật kêu lên mặt con trai, vỗ nhẹ lên lưng thằng bé, “Có câu này của con, mẹ vui lắm, nhưng mẹ không thể đùn đẩy trách nhiệm của mình được.”
Tiểu Bảo Bối nhíu mày, “Vì chuyện của công ty ông ngoại hả mẹ? Vậy thì làm sao mà là trách nhiệm của mẹ được, rõ ràng là của ba chứ. Hơn nữa ba đã tặng cho Bảo Bối rồi, trách nhiệm thuộc về Bảo Bối.”
“Con trai ngốc của tôi ơi,“ Thủy An Lạc hôn thêm cái nữa lên mặt con trai, “Bởi vì mẹ là con gái của ông ngoại, cho nên công ty thế nào thì đó là trách nhiệm của mẹ.”
Bàn tay nhỏ của Tiểu Bảo Bối vẫn đặt trên mặt mẹ, “Mẹ, mẹ nghĩ nhiều quá đấy, những chuyện này không phải trách nhiệm của mẹ.”
Thủy An Lạc bật cười thành tiếng, nhìn cậu con trai nghiêm túc của mình, “Con trai tôi lớn thật rồi, biết bảo vệ mẹ rồi, nhưng mà trước khi con đủ mười tám tuổi, đó vẫn là trách nhiệm của mẹ.”
Tiểu Bảo Bối nhìn mẹ bằng ánh mắt nói mãi không chịu nghe.
“Được rồi, con trai ngoan, đi ngủ thôi.” Thủy An Lạc nói xong, bế thằng bé đứng dậy.
Hai chân của Tiểu Bảo Bối kẹp vào eo của Thủy An Lạc, hai cánh tay vòng qua cổ cô, “Con không muốn mẹ buồn.”
“Mẹ nào có buồn đâu. Có con ở đây, mẹ không thể nào buồn được. Con là liều thuốc vui vẻ của mẹ mà.” Thủy An Lạc nói xong, cúi đầu hôn lên trán con trai, “Chớp mắt một cái mà con trai Bảo Bối của mẹ đã lớn thế này rồi.”
“Mẹ, con sẽ lớn thật nhanh, như thế con có thể bảo vệ mẹ.” Tiểu Bảo Bối nghiêm túc.
“Bây giờ con đã có thể bảo vệ mẹ rồi.” Thủy An Lạc bật cười, ôm thằng bé về phòng, sau đó đặt thằng bé lên giường, “Không cần lo cho mẹ.”
Tiểu Bảo Bối gật đầu, “Vậy mẹ đừng buồn lòng, vẫn còn có con và ba.”
Thủy An Lạc nhìn con trai. Cô vẫn nhớ ngày mới ra đời, thằng bé nhăn nhúm như con khỉ, bây giờ đã biết nói với cô “mẹ ơi, con có thể bảo vệ mẹ” rồi.
Người ta nói nuôi con trai là để dưỡng lão, chắc là cảm giác như thế này nhỉ.