Đầu lưỡi anh mang theo chút vội vàng dò xét cô. Thủy An Lạc vẫn cảm nhận được mùi thuốc lá nồng nặc trong miệng anh, là mùi vị của điếu thuốc anh vừa hút.
“Bốp...”
Bàn tay của Sở Ninh Dực rơi xuống mông cô. Cô bị người ta chặn hết miệng lưỡi, chỉ có thể kêu ưm ưm, dùng ánh mắt lên án hành vi bạo lực của anh.
Sở Ninh Dực buông cô ra trước khi cô hết hơi, nhưng vẫn ôm chặt cô trong lòng, ánh mắt nhìn cô có ý cảnh cáo rõ ràng, “Cả đời này, cho dù có phải chết, anh cũng sẽ kéo em đi cùng.”
Anh không thể nào tưởng tượng nổi cảm giác người khác chiếm lấy cơ thể cô là như thế nào, nhưng chỉ cần nghĩ tới đó, anh đã thấy nghẹt thở.
Đối với người phụ nữ, anh đã yêu cô ấy hơn cả bản thân mình từ lâu rồi, khát khao chiếm giữ cô ấy mạnh tới mức anh không thể nào khống chế được.
Thủy An Lạc thở hổn hển dựa vào bờ vai anh, hình như lâu lắm rồi anh không hôn cô mãnh liệt như vậy, mãnh liệt tới mức cô gần như không thể chịu nổi.
Thủy An Lạc lặng lẽ phê phán sự tàn bạo của anh, hồi thần một lúc mới ngẩng đầu lên nhìn anh, “Đàn anh rốt cuộc đã nói với anh cái gì, để anh kích động đến vậy?”
“Anh yêu em không?” Sở Ninh Dực ôm cô, đột ngột hỏi một câu như vậy.
Thủy An Lạc chớp mắt, khựng lại, “Anh có chắc là có chữ “không” trong đó không?”
Lẽ nào không phải một câu tỏ tình à?
Sở Ninh Dực gật đầu rất chân thành.
Thủy An Lạc vốn định mắng anh đôi câu, nhưng nhìn thấy anh nghiêm túc như vậy, cuối cùng từ bỏ, vươn tay ôm cổ anh, ngồi lên đùi anh, tìm một tư thế thoải mái nhất.
“Nếu như phải tìm một người tốt với em hơn bố trên thế giới này, vậy thì người đó chắc chắn là con trai em.” Thủy An Lạc híp mắt cười trong ánh mắt mong chờ của Sở Ninh Dực.
“Bốp...” Tiếng vỗ mông thật kêu một lần nữa vang lên từ mông cô, khiến cho Thủy An Lạc lại kêu lên lần nữa.
“Cho em thêm một cơ hội nữa.” Sở Ninh Dực mở miệng uy hiếp cô.
“Em nói thật mà, anh không biết con trai vừa nói gì với em đâu, em đột nhiên cảm thấy, quyết định đúng đắn nhất mà em từng làm trong cuộc đời này chính là sinh thằng ra bé.” Thủy An Lạc nói với vẻ cảm động, trước khi Sở Ninh Dực lại nổi nóng, cô xòe tay ôm lấy khuôn mặt anh, “Nhưng đứa con này là anh cho em mà, chúng có thể là hai người đàn ông yêu em một cách vô tư nhất, nhưng anh mới là người duy nhất có thể cùng em vui sống và cùng em chết đi.”
Thủy An Lạc nói xong, nhanh chóng hôn một cái lên môi anh, “Anh yêu em, anh rất yêu em, anh còn yêu em hơn bố và con trai.”
Tuy rằng không biết tại sao Sở Ninh Dực đột nhiên lại hỏi vậy, nhưng Thủy An Lạc vẫn trả lời rất nghiêm chỉnh.
“Cho dù tình yêu đó luôn mang lại cho em phiền phức và gièm pha không hồi kết à?” Sở Ninh Dực hơi nheo mắt, lực bàn tay giảm nhẹ đi vài phần.
Thủy An Lạc nghĩ rất nghiêm túc, cô hơi nghiêng đầu, “Em rất vui mừng vì phiền phức và gièm pha của anh được dành cho em, chứ không phải dành cho người phụ nữ khác.”
Thấy không, cô ấy luôn thấu hiểu như vậy đó.
Sở Ninh Dực cúi đầu chạm trán mình vào trán cô, tìm lấy đôi môi cô rồi đặt một nụ hôn lên đó.
Thủy An Lạc hơi né tránh về phía sau. Trong cái nhíu mày bất mãn của Sở Ninh Dực, cô cười híp cả mắt lại, “Tiết mục làm màu tới đây là hết nhé, đàn anh rốt cuộc đã nói gì với anh mà anh tức như vậy, nói với em, sau này em cũng có thể giận em như vậy.”
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực ném thẳng lên sofa. Thủy An Lạc kêu lên ai da, cô lồm cồm bò dậy nhìn Sở Ninh Dực đã đi về phía phòng ngủ.