Tân Nhạc nở nụ cười, thì ra cảm giác được người khác cùng chiều lại tuyệt vời thế này. Nếu như đây là một giấc mơ thì cố hy vọng mình có thể ngủ mãi mãi không cẩn tỉnh dậy.
Thế nhưng không cần biết Tân Nhạc có muốn ở lại bệnh viện đến thế nào thì đến bảy giờ, Mặc Lộ Túc vẫn sẽ cho tài xế đến đón Cô, giúp việc cũng đã làm săn cơm tối ở nhà, chỉ còn chờ cô trở về.
Tân Nhạc thở dài, cô không nỡ rời đi nhưng cuối cùng vẫn phải về.
Mặc Lộ Túc thầy cô đi rồi thì lại nhếch môi cười rồi cầm quyển sách trên bàn lên xem tiếp.
Đêm ở Thấm Tâm Viên vẫn rực rỡ ánh đèn neon, bởi vì Bánh Bao Đậu thích cho nên Sở Ninh Dực đã tìm người chuyên nghiệp đến đổi toàn bộ đèn đường thành đèn neon.
Mấy đứa bé chơi đùa trong phòng khách, còn Thủy An Lạc ôm gối ngồi trên ghế sofa xem tin tức.
Sở Ninh Dực cũng ngồi trên ghế, nhưng lồng ngực anh phải đến tối đi ngủ mới thuộc về vợ của mình, vì lúc này Bánh Bao Đậu đang tựa trong lòng ba mình vừa giơ chân vừa sung sướng uống sữa, xem tivi.
Thủy An Lạc lạnh lùng liếc con gái mình một cái. Bánh Bao Đậu lập tức cười híp mắt nhìn sang.
Mà lúc này, Bánh Bao Rau đang mải khinh bỉ Tiểu Bất Điểm mê trai, chỉ cần nhìn thấy ai đẹp trai là chỉ hận không thể nhào tới ngay được. Nguyên nhân là do sáng hôm nay Bánh Bao Đậu đã đem mấy đoạn clip và ảnh do bé chụp được cho Bánh Bao Rau xem. Sắc mặt của Bánh Bao Rau nhất thời đẹp đến nỗi khiến Tiểu Bảo Bối phải vỗ tay, tới tận bây giờ vẫn chưa thay đổi.
Thủy An Lạc giơ chân đá đá Bánh Bao Đậu liền bị Sở Ninh Dực túm lấy, sau đó quăng sang một bên.
Thủy An Lạc: “...”
Má nó chứ, anh Sở, em mới là vợ của anh cơ mà, còn cái đứa anh đang ôm trong lòng kia sớm muộn gì cũng là vợ của người khác thôi.
Bánh Bao Đậu cười khanh khách rồi ôm lấy ba, hồn một cái, quả nhiên vẫn là ba yêu bé nhất.
Sở Ninh Dực cúi đầu liếc mắt với Thủy An Lạc: “Biết điều thì ngồi im xem tivi đi.”
“Quả nhiên, con gái mới là bảo bối còn vợ chỉ là cỏ dại thôi! Làm sao tôi lại khổ thế hả trời!” Thủy An Lạc thở dài rồi nằm ra ghế, dứt khoát gác hai chân mình lên đầu gối của Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực liếc mắt nhìn, chỉ có điều lần này anh không bỏ chân của cô ra nữa, trái lại còn kéo vào chỉ sợ cô ngã xuống.
[Hiện nay nội bộ công ty Viễn Tường đang có rung chuyển lớn! Lần đầu tiên Sở Ninh Dực công khai nói về vấn đề của công ty Viễn Tường. Anh nói Viễn Tường là một công ty con của Sở Thị! Đối với việc tổng Giám đốc chấp hành từ chức, Thủy An Lạc bày tỏ chuyện này cô không cho phép và cũng không có quyền cho phép! Thậm chí còn ám chỉ lần nội loạn lần này là do có người đang tơ tưởng tới thứ không thuộc về mình!]
Biên tập viên bản tin tài chính kinh tế tóm tắt lại bài phỏng vấn hôm nay. Sở Ninh Dực thân là người đứng đầu ngành kinh tế nên dù anh rất ít khi xuất hiện nhưng tên của anh thì hầu như mỗi ngày đều được nhắc tới một lần. Đây là lần đầu tiên Thủy An Lạc thấy hình ảnh của anh xuất hiện trên bản tin chính thức.
Thủy An Lạc nhìn Sở Ninh Dực: “Em có ám chỉ gì? Rõ ràng em nói thẳng thừng thế còn gì?”
Sở Ninh Dực chỉ à một tiếng, không để ý đến cổ vợ dở hơi của mình nữa mà tiếp tục xem tin tức.
[Nghệ sĩ dưới trướng công ty điện ảnh và truyền hình Sở Thị - Phong Ảnh đế hôm qua đã bị tiết lộ tin là bị người khác ép kết hôn, thậm chí vì tài sản thừa kế mà từ bỏ cả vợ chưa cưới, dẫn tới tỷ lệ người xem các bộ phim truyền hình của Sở Thị giảm mạnh, hiện giờ có thể nói Sở Thị đang phải đối mặt với rất nhiều nguy cơ.]
Thời sự vẫn còn đang tiếp tục đưa tin, như thể từ chuyện hôm qua của Phong Phong bị xoay chuyển thành có đúng là Sở Thị đang đối mặt với nguy cơ hay không vậy. Thủy An Lạc thoáng sửng sốt rồi nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Tin tức của Lão Phật Gia là để đối phó với anh à?”