“Người ta trước khi vào quân đội đã yêu nhau rồi, chẳng lẽ ông còn bắt người ta chia tay để nhập ngũ?” Thủy Mặc Vân nói.
“Cũng đúng, tôi thấy Sư Hạ Dương nói cũng có lý, bất kể chuyện lần này là nhắm vào chúng ta hay là Phong Phong thì cô ấy vẫn là người bị lợi dụng, lão Hạ, ông cũng đừng trút giận lên cô ấy nữa.” Một vị thiếu tướng khác nói.
Sau khi ra khỏi phòng họp, Kiều Nhã Nguyển ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, đầu óc rối loạn.
Sư Hạ Dương vỗ vỗ vai cô, “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sẽ không sao đâu.”
Kiểu Nhã Nguyễn quay đầu lại nhìn về phía anh ta, sau đó gật đầu, “Tôi không sao, chỉ đang nghĩ chắc tôi và Phong Phong bát tự không hợp thôi.”
“Để tôi đưa cô về.”
Kiều Nhã Nguyễn không từ chối, vừa hay Tiểu Sư Niệm cũng đang ở bên kia, anh ấy có thể tiện đường đón con bé về luôn.
Trên đường về Kiều Nhã Nguyên nhận được điện thoại của mẹ, hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà giờ trước cửa nhà họ toàn phóng viên.
Kiều Nhã Nguyện sửng sốt một lúc, vội vàng nói: “Mẹ, ba mẹ đừng mở cửa, mẹ với ba đừng ra ngoài, một lát nữa con sẽ quay về.”
Nói xong, Kiều Nhã Nguyễn cúp máy, lo lắng nhìn về phía Sư Hạ Dương: “Đám phóng viên đến nhà tôi rồi, giờ tôi phải về nhà.”
“Gọi điện cho Phong Phong, bảo cậu ta xử lý, bây giờ cô về đó chỉ khiến mọi chuyện càng tệ hơn thôi.” Sư Hạ Dương lý trí nói.
“Nhưng mà...”
“Không nhưng nhị gì hết, lúc này cô không thể xảy ra bất cứ vấn đề gì được, bao nhiêu con mắt đều đang nhìn chằm chằm vào cô đấy.” Sư Hạ Dương nói.
Kiểu Nhã Nguyễn mím chặt mối, cuối cùng vẫn gọi điện cho Phong Phong, lúc này Phong Phong cũng đang về bên kia, toàn thân đầy vẻ ảo não ủ dột, ngay cả George cũng không dám ho he gì.
Phong Phong an ủi Kiều Nhã Nguyễn qua điện thoại, nói sẽ nhanh chóng đưa ba mẹ của cô đến Thấm Tâm Viên, bảo cô hãy yên tâm.
***
Thấm Tâm Viên.
Thủy An Lạc đi tới đi lui trong phòng khách, lần trước có thấy bất an như thế này là lần Sở Ninh Dực và An Phong Dương cùng đến đảo Kim Cương.
Cô đã gọi điện cho Sở Ninh Dực, anh vẫn đang ở nước ngoài nhưng đã thấy được tin tức.
Mân Hinh ngồi trên ghế sofa. Cô muốn khóa tài khoản đầu tiên tung tin tức, lại phát hiện ra đó là một tài khoản ảo, có người cố ý làm vậy, dấu vết rất rõ ràng.
“Phong Phong đắc tội kẻ nào đó à?” Mân Hinh mở miệng hỏi.
“Người anh ta đắc tội còn ít hay sao?” Thủy An Lạc cắn ngón tay nghĩ, “Đầu tiên không từ mà biệt, cả nước M đều bị anh ta đắc tội, lần này đến chuyện vị hôn thể cũng bị lôi ra nói, chị nghĩ xem việc này có thể không liên quan đến nước M được hay sao?”
“Nhưng vị hôn thê kia không phải là công chúa à? Hình như còn là anh em họ với Phong Phong mà.” Màn Hình nhíu mày nói.
Anh em họ?
Thủy An Lạc bỗng ngẩng đầu, “Em nghĩ ra rồi.” Thủy An Lạc chạy ra sofa ngồi xuống, vươn tay với lấy laptop, “Bọn họ thích đưa chuyện như vậy, vậy em sẽ cho bọn họ một scandal cỡ bự luôn.”
Thủy An Lạc nói xong bắt đầu lạch cạch gõ bàn phím trên weibo của mình.
Mân Hinh: “...”
Cái quỷ gì thế? Cô ấy nghĩ mình vẫn không thể theo kịp tư duy của Thủy An Lạc được, giống như lần trước vậy.
“Không có gì.” Thủy An Lạc miệng nói nhưng tay vẫn gõ chữ, có điều khóe miệng hơi nhướng lên lại thoáng qua nét cười lạnh như băng.
Thủy An Lạc đang gõ chữ thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ, là Sở Húc Ninh đang đưa hai cô nhóc về. Sở Húc Ninh không ở lại lâu, đưa người về đến nơi liền về luôn.
Ngay sau đó, Kiều Nhã Nguyễn cũng lết về với tinh thần ủ rũ của mình.