Quân đội, phòng họp.
Từ đầu đến cuối Kiểu Nhã Nguyễn vẫn đứng thẳng người. Trước mặt cô là những vị thủ trưởng mà bình thường có không được gặp bao giờ. Bên cạnh cô là Sư Hạ Dương cũng đang đứng thẳng. Cô là cấp dưới của Sư Hạ Dương, cho nên anh cũng bị cô làm liên lụy.
“Thiếu tá Kiều, rốt cuộc chuyện tin tức kia là thế nào?” Người ngồi ở giữa, trên vai đeo quân hàm Thiếu tướng chính là Boss lớn đứng đầu Bộ Tin tức Chính phủ tại quân đội.
“Báo cáo Thủ trưởng, chúng tôi yêu đương tự do, không hề tồn tại những điều như trên tin tức nói.” Kiều Nhà Nguyễn trầm giọng đáp.
“Vậy tôi hỏi cổ, thân phận kia của Phong Phong có phải là thật hay không?”
“Phải!”
“Chuyện quyền sở hữu đảo Kim Cương có phải thật hay không?”
“Phải!”
“Chuyện Phong Phong có vị hôn thê có phải thật hay không?”
“Chuyện đó.”
“Chỉ cần trả lời phải hay không thôi.” Thủ trưởng tức giận vỗ mạnh lên bàn một cái.
“Phải!” Lúc này, ngay cả tiếng nói của Kiều Nhã Nguyễn cũng nhỏ dần đi.
Thủ trưởng đứng dậy, tức đến độ đi tới đi lui trong phòng.
“Cậu ta là diễn viên, còn là một Ảnh đế, trước kia tôi đã nói với các người rồi, chúng ta làm lính, không nên ở cạnh kiểu người của công chúng như vậy, các người...“.
“Báo cáo thủ trưởng, có không ít con cái của các Thủ trưởng đều là diễn viên.” Sư Hạ Dương đột nhiên nói.
“Đừng có nhắc đến chuyện đó với tôi.” Thủ trưởng tức giận nói, “Cậu đã thấy con cái Thủ trưởng nào có scandal chưa, hơn nữa mấy đứa nó đểu chủ động nói ra thân phận của mình. Mấu chốt là, những tin đồn về tình cảm và tin đồn về gia thế của một ngôi sao là hai cấp bậc khác nhau.”
“Vấn đề của Kiều Nhã Nguyễn tôi có thể chứng minh, đồng chí ấy là bạn của con gái tôi, đồng chí ấy và Phong Phong đúng là yếu đương tự do, những gì tin tức nêu lên đều vô căn cứ.” Thủy Mặc Vân trầm giọng nói.
Vị thủ trưởng kia khựng lại một lúc, bởi vì ông ta và Thủy Mặc Vân có địa vị ngang nhau, hơn nữa một thời gian nữa sẽ có thân phận cao hơn ống ta nên ông ta cũng không dám hành xử lỗ mãng với Thủy Mặc Vân.
“Lão Thủy, chuyện này không phải chỉ cần chúng ta chứng minh là được. Giờ anh có thể xem tin tức đang nói về quân đội chúng ta như thế nào. Nếu vấn đề tác phong hình tượng này không được giải quyết, đến tôi cũng sẽ phải về ăn cơm nhà đấy.” Thủ trưởng nói xong liền buồn bực ngồi xuống.
“Tôi xin được xuất ngũ.” Kiều Nhã Nguyễn cúi đầu, hai tay siết chặt lại.
“Hồ đổ, xuất ngũ vào lúc này chẳng phải là đang nói cho mọi người rằng tin tức đều là thật hay sao?” Thủ trưởng càng nói càng tức giận hơn.
“Thủ trưởng, việc cấp bách lúc này là tìm ra người đứng đằng sau chuyện này.” Sư Hạ Dương trầm giọng nói, “Tin tức do một tài khoản nước ngoài tung ra, chúng ta phải biết được chuyện lần này muốn nhắm vào Phong Phong hay là vào chúng ta.”
Là vế trước thì còn dễ xử lý.
Nếu là vế sau thì to chuyện rồi.
“Lập tức liên hệ với Phong Phong, chuyện này phải rõ ràng ngay lập tức.” Thủ trưởng nói xong lại nhìn về phía Thủy Mặc Vân, “Lão Thủy, việc này có ảnh hưởng rất lớn, đối phương thế tới ồ ạt, ông phải chuẩn bị ứng đối cho ổn thỏa.”
Thủy Mặc Vân khẽ gật đầu, ông nhìn Kiều Nhã Nguyễn: “Cháu về nghỉ ngơi đi, thời gian này đừng ra khỏi nhà, cũng đừng lên mạng.”
“Rõ.” Kiều Nhã Nguyễn cúi chào, sau đó xoay người đi.
Thủy Mặc Vân đưa tay lên day trán, ra hiệu cho Sư Hạ Dương đi ra theo, sau đó mới nói: “Con bé chỉ là một cô gái trẻ, anh giận dữ như vậy làm gì?”
“Lão Thủy, đây không phải vấn đề một cô gái trẻ, ông không ở Bộ Thông tin, không biết chuyện này có ảnh hưởng thế nào đâu.” Thủ trưởng cũng ngồi xuống, có chút mất sức nói: “Đã bảo đừng nên dính dáng đến diễn viên rồi, giờ thì hay lắm, dây đúng vào Ảnh đế quốc tế.”