Mân Hinh lo lắng nhìn Kiều Nhã Nguyễn, cô miễn cưỡng nở một nụ cười.
Tiểu Bất Điểm giống như biết mẹ không vui, chạy đến rúc vào lòng mẹ.
Kiều Nhã Nguyễn ôm chặt lấy cô bé, sau đó hôn lên gương mặt nhỏ bé của con gái một cái, lúc định xem máy tính thì bị Thủy An Lạc giật lấy, “Đừng xem, bực mình.”
Kiều Nhã Nguyễn dùng một lúc, dựa vào lưng ghế, “Tao có thể tưởng tượng ra được.”
Những lời mắng chửi cô sẽ khó nghe đến thế nào.
Thủy An Lạc quay lại nhìn cô một cái. Cảm giác này có hiểu, trước đây cô cũng từng bị mắng, tình trạng cũng không khác gì lúc này.
“Tân Nhạc gọi điện đấy.” Thủy An Lạc vừa viết vừa nói.
“Cô ấy chăm sóc tốt bản thân mình được rồi. Chuyện của cô ấy với đàn anh tự cô ấy còn chưa suy nghĩ rõ ràng kia kìa.” Kiểu Nhã Nguyễn cười mắng một tiếng.
“Tao cũng bảo vậy.” Thủy An Lạc cười híp mắt nói.
“Mày đang viết cái gì đấy? Chửi người à?”
“Sao lại thế được, tao mà lại phải đi làm cái chuyện có tố chất như thế à?” Thủy An Lạc cố ý nói ngược lại, cười híp mắt nhìn Kiểu Nhã Nguyễn, “Là một người dân chính thống, tạo muốn nói cho bọn họ biết, đừng có đối đầu với đạo đức nhân luân con người mấy nghìn năm qua của tổ tông chúng ta, làm kẻ thứ ba đương nhiên đáng ghê tởm, nhưng nhân dân chúng ta không thể chấp nhận nhất là hai chữ loạn luân.”
Kiều Nhã Nguyễn nhướng mày, “Sao trước kia mày không đi học tiếng Trung mà học Y làm gì?”
“Để gặp được mày chứ sao.” Thủy An Lạc cười tít mắt nói, sau đó tiếp tục gõ chữ. Tâm trạng của Kiều Nhã Nguyễn cuối cùng cũng tốt hơn, nhìn bóng lưng Thủy An Lạc, cô gái trước kia cần cô bảo vệ giờ đã bắt đầu bảo vệ được cố rồi.
Thủy An Lạc đăng bài xong, weibo chính của Sở Thị và An Thị đều chia sẻ lại. Điều khiến Thủy An Lạc thấy lạ hơn cả là, ngay cả weibo chính của Mặc Thị vốn không liên quan gì đến cô cũng theo dõi cô, thậm chí gần như cũng chia sẻ lại bài đăng này cùng một lúc với Sở Thị.
“Ai da, Tân Nhạc của chúng ta giỏi quá, đã giải quyết xong đàn anh ở bệnh viện rồi. Mặc Thị cũng gia nhập cuộc chiến lần này nè.” Thủy An Lạc tựa vào sofa, ôm lấy bả vai Kiểu Nhã Nguyễn nói.
“Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, đàn anh vì Tân Nhạc mà biến thành người tạo không nhận ra nổi nữa rồi.” Kiều Nhã Nguyễn nói.
“Đáng tiếc, người nào đó còn tự ti không biết.” Thủy An Lạc nói, cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là năm giờ chiều, cả thành phố đã xôn xao tin tức này nguyên ngày nay rồi.
“Nhưng nếu cứ thế này hôn lễ có bị dời lại không?” Mân Hinh bất an mở miệng hỏi.
“Không đầu.” Người trả lời là Phong Phong, anh đã đưa cha mẹ của Kiểu Nhã Nguyễn trở về, trông anh có chút chật vật, trên người đấy dấu vết của micro và máy móc đập vào.
“Ba.” Tiểu Bất Điểm thấy Phong Phong, vội vàng tụt xuống khỏi người mẹ, chạy tới ôm đùi ba, ngẩng đầu chớp chớp đôi mắt to nhìn ba mình.
Phong Phong cúi mình ôm cô bé lên, “Hôn lễ sẽ không bị dời lại.” Phong Phong lặp lại lần nữa.
Kiều Nhã Nguyễn bước tới bên cạnh cha mẹ mình, vươn tay ôm lấy mẹ cô, “Ba mẹ, con xin lỗi.”
Mẹ Kiểu vốn đang tức giận, nhưng lúc đưa họ về, Phong Phong và bảo vệ bọn họ mà bị đám phóng viên chặn lại, thậm chí còn bị thương. Lúc này cho dù có tức giận bọn họ cũng không thể bộc phát ra được.
“Được rồi, con có lỗi với ba mẹ cũng đâu phải lần một lần hai.” Mẹ Kiều trừng mắt nhìn con gái: “Con không sao chứ?”
Kiều Nhã Nguyễn lắc đầu. Cô không sao. Đảm phóng viên kia có liều lĩnh thế nào cũng không ngu đến độ đến cổng doanh trại chặn người đầu.