Cố Tiểu An liếc nhìn điện thoại của Thủy An Lạc. Là một phóng viên, cô hoàn toàn hiểu điều này có nghĩa là gì.
Mà lúc này, Kiều Nhã Nguyễn cũng nhận được điện thoại từ phía quân đội, yêu cầu cô lập tức quay về.
Phong Phong nhận được điện thoại của George thông báo rằng đã có phóng viên chạy tới đó, bảo họ nhanh chóng rời đi.
Cố Tiểu An hơi nhếch khóe môi lên, “Quả nhiên, chỗ nào có người chỗ đó có tin tức. Mọi người đi trước đi, tôi ở lại cho.” Cố Tiểu An là người làm truyền thông lâu năm ở thành phố A. Ngoài thân phận vợ của Sở Lăng Phong, cô còn có cái danh phóng viên hàng đầu nữa.
Nhưng đáng tiếc rằng các phóng viên đến nhanh hơn họ tưởng. Thủy An Lạc bước tới ôm Bánh Bao Đậu. Cố Tiểu An cũng bế Khoai Tây lên.
“Húc Ninh, Con đưa hai em nhanh chóng rời khỏi nơi này trước đi.” Cố Tiểu An nhíu mày. Tiểu Bất Điểm và Tiểu Sư Niệm đều có quan hệ với Phong Phong và Kiểu Nhã Nguyễn, đảm phóng viên không cần liêm sỉ ấy sẽ không bỏ qua cho hai đứa bé chỉ vì chúng còn nhỏ đầu.
Mà những chuyện này, đối với trẻ con chắc chắn là một loại tổn thương.
Sở Húc Ninh khẽ gật đầu, ôm hai đứa nhỏ vẫn không biết chuyện gì xảy ra kia, sau đó bước nhanh về phía sau.
Kiều Nhã Nguyễn cần phải về quân bộ. Phong Phong cũng cần về công ty để giải quyết việc này.
Còn Triệu Uyển Uyển vô tội bị liên lụy, bây giờ cô chỉ có thể ở lại bên trong đợi người ta đi hết cô mới đi được.
Bên ngoài đã chi chít phóng viên. Thủy An Lạc ấn đầu con gái vào ngực mình, dặn con bé không được ngẩng đầu lên.
Khoai Tây vẫn ổn, hai mắt to tròn của nhóc đảo tới đảo lui nhìn xung quanh.
Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn thay quần áo khác. Để giúp con gái có thời gian rời đi, họ chủ động đi ra từ cửa trước, chỉ chớp mắt đã bị phóng viên vây chặt lấy.
“Phong Ảnh đế, tin đồn trên weibo có thật không?”
“Phong Ảnh đế, đây có phải nữ quân nhân sẽ kết hôn cùng anh không?”
“Hai người thực sự sẽ kết hôn vì tài sản thừa kế sao?”
“Phong Ảnh đế, anh bị ép buộc sao?”
Từng câu hỏi cứ nối tiếp nhau, Phong Phong từ đầu đến cuối chỉ chăm chăm bảo vệ Kiểu Nhã Nguyễn đi ra xe.
“Xin hỏi cô gái này, khi lợi dụng con cái để làm thủ đoạn cướp vị hôn phu của người khác, cô có nghĩ đến thân phận của mình không?”
Một câu hỏi đột nhiên được bật ra.
Kiểu Nhã Nguyễn đột ngột dừng lại, đến Phong Phong cũng thay đổi sắc mặt.
“Cô vừa nói gì?” Sắc mặt Phong Phong lạnh như hầm bằng, dường như chỉ cần một giây sau sẽ bộc phát hết sự tàn bạo vốn có, trực tiếp trút hết lên người phóng viên kia.
“Đặt câu hỏi mang tính công kích mà không có bất kỳ căn cứ nào, Sở Thị có thể hiện các người tội phỉ báng.” Thủy An Lạc kịp thời nói trước khi Phong Phong ra tay. Nếu lúc này Phong Phong vung tay đánh người, mọi chuyện sẽ càng khó giải quyết hơn.
Giọng của Thủy An Lạc không to lắm, nhưng đủ để họ nghe thấy.
“Mà ban nãy, thưa cô phóng viên của tờ báo sáng Quả Quýt, câu hỏi của cô không chỉ là sự phỉ báng đối với cá nhân cô Kiều Nhã Nguyễn. Tôi có thể nói với cô rằng, cô cũng đã đặt câu hỏi mang tính chất sỉ nhục tới thân phận và ngành nghề mà cô ấy đại diện. Tòa án quân sự có thể bắt cô bất cứ lúc nào.” Lần này Cố Tiểu An là người lên tiếng.
Giọng của họ không lớn, hai người đứng trên bậc thềm cao nhất, mỗi người ôm một đứa trẻ trong tay, như thể tất cả mọi thứ không ảnh hưởng gì lớn tới họ.
Khi đàm phóng viên còn mải miết nhìn hai người phụ nữ kia, Phong Phong đã nhanh chóng đưa Kiều Nhã Nguyễn lên xe, phóng thẳng.
“Đó là Cố Tiểu An ở thành Nam và Thủy An Lạc ở thành Bắc.” Có một phóng viên bỗng thốt lên.