Có lẽ hai người phụ nữ này cũng có những thành tựu nhất định trong lĩnh vực công tác của họ, nhưng người đàn ông phía sau họ mới khiến người ta càng cảm thấy khiếp sợ hơn.
Bá chủ hai thành Nam Bắc, ai dám dấy vào?
Thủy An Lạc nhìn đám phóng viên vì để vuột mất Phong Phong và Kiều Nhã Nguyễn mà rục rịch muốn rờ tới họ nhưng lại sợ thân phận của họ mà không dám tiến lên phía trước kia, không khỏi cười lạnh, “Phóng viên ở thành phố A của chúng ta đúng là dậy sớm hơn gà, thức khuya hơn chó, mà mũi chắc cũng thỉnh hơn cả chó rồi.”
Sắc mặt của đám phóng viên trông rất tệ.
Cố Tiểu An cười gằn đáp lời, “Chứ còn gì nữa? Cô nhìn kỹ mà xem, trong số những người đứng ở đây, có không ít người đã từng đưa tin về cổ. Đến cả những cầu như kiểu cổ không phải người họ còn nói được, còn có chuyện gì mà họ không làm được chứ?”
Hai người phụ nữ vừa tung vừa hứng, nói một thôi một hồi khiến đám đông phóng viên tiến thoái lưỡng nan.
“Cô Sở, với tư cách bạn thân của cô Kiều, tại sao cô Kiều và Phong Ảnh để đến với nhau chắc cô là người rõ nhất.” Cuối cùng cũng có một phóng viên mở đầu.
“Nghe nói ban đầu Phong Ảnh đế từng theo đuổi cô Kiểu, nhưng đó là vì cô Kiều hại chết bạn gái trước của anh ấy. Bấy giờ cố Kiểu có được coi như kẻ thứ ba lên làm vợ cả không.”
“Cô nói lại lần nữa xem?” Thủy An Lạc liếc tới, nheo mắt nhìn phóng viên kia, “Cơm có thể ăn bữa những lời nói không thể bậy bạ tùy tiện được.”
“Cô Sở căng thẳng như vậy có phải vì chuyện này là sự thật không?” Phóng viên kia tiến thêm một bước.
Bàn tay ôm con gái của Thủy An Lạc hơi siết lại. Khi micro của phóng viên kia sắp chạm tới người con gái, cô đột nhiên vung tay hất micro của cô ta ra, “Đừng chạm vào con gái tôi.”
“Cô Sở, cô đang thẹn quá hóa giận sao?”
“Cô Sở, có phải điều này đồng nghĩa với chuyện kia là thật không?”
“Cút hết ra.” Bánh Bao Đậu đột nhiên ngẩng đầu lên, trong giọng nói non nớt mang vẻ sắc bén, bàn tay nhỏ bấu chặt lấy cánh tay mẹ mình, ánh mắt hằn học nhìn chằm chằm vào đám người đầy mẹ bé đến mức đúng không vững kia.
Nhưng, đôi đồng tử xinh đẹp của bé bắt đầu chuyển sang màu tím thẫm.
Có lẽ vì giọng nói của Bánh Bao Đậu quá sắc bén hoặc dáng vẻ của bé quá đáng sợ, những phóng viên đã đến gần Thủy An Lạc bất giác lùi về sau một bước.
Bánh Bao Đậu mím môi, nhìn chằm chằm những người đó với vẻ hung dữ, “Đừng có chạm vào mẹ tôi.”
“Mắt của con bé, mắt của con bé...” Phóng viên đứng gần nhất bông hoảng sợ kêu lên.
Thủy An Lạc vội vàng lấy tay che mắt bé con, vô thức lui về sau một bước.
Bánh Bao Đậu rất tức giận, cơ thể nhỏ gồng cứng lên, bàn tay nhỏ bám chặt lấy cánh tay mẹ, dường như muốn kéo tay mẹ xuống.
Thủy An Lạc cúi đầu hôn lên gương mặt con gái. Đây là lần đầu tiến Bánh Bao Đậu tức giận, tức giận thực sự, nếu không mắt của con bé sẽ không biến thành màu tím, đánh thức rồng trong cơ thể mình.
“Oanh...”
Bầu trời cuối đông đột nhiên có tiếng sấm sét khiến cho không ít người hoảng sợ kêu ầm lên. Thủy An Lạc ngước đầu nhìn trời. Cô cúi xuống hôn lên mặt con gái lần nữa, an ủi tâm tình cho con.
Cố Tiểu An cũng cúi đầu nhìn, trong mắt cô cũng lộ ra vẻ khó hiểu.
Nhưng Thủy An Lạc hiện tại không có thời gian giải thích, chỉ có thể cố gắng vỗ về con gái thương yêu.
Đúng lúc này, điện thoại của các phóng viên lần lượt vang lên, trong đó có người để loa ngoài khá lớn, có thể nghe thấy lời của sếp từ điện thoại vang vọng ra.
“Tôi bảo cô đi phỏng vấn Phong Phong, ai bảo cô phỏng vấn cô Sở hả? Tiên sư cô, muốn chết thì cũng đừng kéo cả tòa soạn vào. Tòa soạn đã nhận được thông báo từ tòa án rồi đấy này.”
Những giọng nói như thế cứ liên tiếp vang lên, Cố Tiểu An vẫn nắm chặt điện thoại chưa ngắt máy trong tay, nhìn đám phóng viên bên dưới mà cười lạnh.