Thủy An Lạc: “...”
Cô thật sự không muốn để ý tới người đàn ông này nữa, tốt nhất nên đi xử lý chuyện của mình thì hơn.
“Tháng sáu ở Hạ Môn có một buổi hội thảo cấp cao về u bướu, em muốn đi.” Thủy An Lạc nói rồi liền nằm ra sofa cầm điện thoại chơi game.
Sở Ninh Dực vừa ngồi xuống, nghe thấy cô nói vậy lại ngẩng lên nhìn cô, “Lúc anh đang làm việc thì em ngậm miệng lại đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Ai nói Sở Ninh Dực thương cô? Ra đây nói rõ xem đây gọi là thương đấy hả? Đây gọi là chán ghét nhau thì có!
Nhưng Thủy An Lạc vẫn quả quyết ngậm miệng, nếu không chốc nữa Sở Ninh Dực lại đập cố mất, thế nên cô đành chăm chú chơi game đi vậy.
[Hội phụ huynh lớp 3-1]
Wechat bỗng có tin nhắn tới, Thủy An Lạc sững ra. Nhìn thấy cái tên nhóm này cô bỗng nhớ ra con trai cô đã nhảy lên lớp ba nên cô cũng thoát khỏi nhóm cũ rồi.
[Chủ nhiệm - Cô Hoàng: Chào các vị phụ huynh, tôi là chủ nhiệm lớp 3-1. Hôm nay nhóm chúng ta có một phụ huynh mới, chính là mẹ của bạn học Sở Lạc Ninh. Bạn học Sở Lạc Ninh học nhảy lớp, là một thần đồng đấy.]
[Chủ nhiệm - Cô Hoàng: @Tất cả thành viên]
Thủy An Lạc:...
Quả nhiên, chỉ có lúc này cô mới có cảm giác cổ vẫn là mẹ của con trai mình. Dù sao thì bị con trai khinh bỉ quá nhiều lần, cổ cũng thấy mệt tim lắm rồi.
[Mẹ Sở Lạc Ninh: Chào mọi người, tôi là mẹ của Sở Lạc Ninh.]
[Mẹ Diều Tân Vũ: Mẹ của Sở Lạc Ninh chính là vợ của Sở Ninh Dực phải không nhỉ. Thái tử của thành phố A chúng ta ấy. Sao không kéo luôn cả ba Sở Lạc Ninh vào đây?]
Thủy An Lạc trợn trắng mắt ngẩng lên nhìn người đàn ông nào đó đang làm việc. Thật là, nhóm các bà mẹ cũng không buông tha, sao anh ấy đi đâu cũng hot quá vậy?
[Mẹ Sở Lạc Ninh: Ha ha, anh ấy không có wechat, thế nên giáo viên có chuyện gì thì cứ trực tiếp tìm tôi là được rồi.]
[Mẹ Trình Giai Tuệ: Ai ôi, ngài Sở có bận thế nào thì con cái vẫn đứng đầu mà nhỉ, cô Sở nói phải không?
[Mẹ Sở Lạc Ninh:..]
Nói cái đầu bà ấy, đám phụ nữ các người ăn no rửng mỡ quá không có chuyện gì làm hả?
Chồng của các bà vẫn còn ở trong nhóm đấy, kể cả tôi có không để ý đến chuyện các bà có ý định tà lưa chồng tôi thì các bà cũng phải để ý tới tâm trạng của chồng các bà chứ
Thủy An Lạc thầm tính toán, lại ngẩng lên nhìn người đàn ông kia, hừ một tiếng rồi bắt đầu gõ chữ.
Sở Ninh Dực không ngẩng lên, sau khi ký xong một bản hợp đồng liền nói: “Ba phút, em lườm anh tới bảy lần rồi đấy.”
Thủy An Lạc chỉ hừ lạnh rồi tiếp tục gõ chữ.
[Mẹ Sở Lạc Ninh: Tôi nhắn lại cũng vậy mà, chủ yếu là vì lúc anh ấy nói chuyện có hơi thẳng thắn quá.]
Thủy An Lạc nói chuyện rất khách khí. Rõ ràng là cô đang ám chỉ, tôi chỉ muốn tốt cho các người thôi, nếu không thì các người sẽ bị anh ấy khi chết.
[Ba Trình Giai Tuệ: Sao có thể như thế được, cứ để Sở tổng vào đây đi, ba mẹ các bé đều ở trong này cả mà, ha ha...]
Ha ha cái lông ấy, vào rồi để biến nơi này thành nơi giao lưu hữu nghị thương mại của mấy người hả?
“Sở tổng, ba mẹ của các bạn lớp mới của con trai anh đang nhiệt liệt yêu cầu anh vào nhóm kìa.” Thủy An Lạc vừa gõ chữ vừa nói, “Nhóm của lớp một em thoát ra rồi. Con trai anh nhảy một phát lên lớp ba, chuyện này khiến em rất phiền muộn.”
Sở Ninh Dực ký xong bản hợp đồng cuối cùng liền với điện thoại gọi trợ lý vào, “Em phiền muộn là đúng rồi, dù sao thì em cũng là đổ học dốt mà.”
Thủy An Lạc: “...”
Không thể tiếp tục nói chuyện vui vẻ được với nhau nữa rồi.
Sau khi trợ lý cầm tài liệu đi rồi Sở Ninh Dực mới đi tới chỗ cố.