Mẹ Kiều Phương Ngọc: Ôi chao, cô Sở giữ khư khư thế làm gì chứ? Thành phố A này có ai không biết chuyện Sở VT tổng yêu chiều vợ đầu, trong này đều là ba mẹ cả, sợ người ta làm gì à?]
Câu này nghe chua thật.
Thủy An Lạc nghĩ, quả nhiên lớp trước vẫn tốt hơn. Tuy người ta cũng chua đấy, nhưng ít người biết thân phận của cô nên không có chua như thế này.
Chuyện trong cuộc họp phụ huynh lần trước khiến Sở Ninh Dực nổi tiếng rồi kéo cả cô cũng nổi tiếng theo luôn, cho nên số người ghen tị cũng nhiều lên.
Thủy An Lạc nghĩ, còn nửa năm nữa con trai cô mới chính thức lên lớp ba, giờ chủ nhiệm đã kéo cô vào chắc chắn là muốn tạo quan hệ thân thiết với Sở Ninh Dực đây mà.
Sở Ninh Dực ngồi xuống cạnh cô. Thủy An Lạc liền cho anh xem điện thoại, “Nhìn đi, nhìn đi, giờ tình địch của em không chỉ có nam nữ chưa kết hôn mà còn có cả các mẹ đã kết hôn rồi này, sao em lại đen đủi thế cơ chứ?”
Sở Ninh Dực cầm điện thoại liếc qua một cái, nhàn nhạt nói: “Tự dưng có cái để đắc ý như thế sao có thể nói là đen đủi được? Vừa nhìn đã biết là không có gen tự luyến, ngay đến cơ hội tự luyến tốt thế này mà cũng có thể bỏ qua cho được?”
Thủy An Lạc: “...”
“Nhìn chồng em đây này.” Sở Ninh Dực nói rồi cầm lấy điện thoại của Thủy An Lạc, sau đó bắt đầu gõ chữ.
[Thủy An Lạc: Tôi có giữ gì đâu, chỉ là anh Sở nhà tôi không thích nói chuyện với người lạ. Ngoài nói chuyện với đối tác làm ăn ra thì chỉ thích nói chuyện với tôi thôi. Mọi người cũng biết rồi đấy, thời gian của anh Sở rất quý giá, từng giây từng phút đều là tiền cả. Tôi cũng chịu thôi, bao năm rồi cũng không sửa được cái tật này.]
“Chỉ thích nói chuyện với tôi thôi” là cái quái gì vậy?
Thủy An Lạc trừng mắt nhìn Sở Ninh Dực, ý tại ngôn ngoại: Các người đều không được đầu, đừng tốn công vô ích nữa hả?
Lại còn “Từng giây từng phút đều là tiền” lại là cái quái gì nữa?
Ý là: Các người muốn nói chuyện với anh Sở, các người có trả nổi tiền không hả?
Đệch, Sở tổng à, anh như vậy có thật sự tốt không?
Quả nhiên, Sở Ninh Dực vừa gửi tin nhắn một cái cả nhóm liền im bặt.
Thủy An Lạc ấn mặt mình, mà nó chứ, anh Sở à, anh có thể vô liêm sỉ hơn nữa được không?
Sở Ninh Dực ném điện thoại cho Thủy An Lạc, “Nhìn đi, im rồi kìa.”
Thủy An Lạc: “...”
Đó là vì bị một kẻ vô liêm sỉ như anh trấn áp đấy, ok?
Sở Ninh Dực kéo Thủy An Lạc đứng dậy, “Đi thôi, về nhà.”
Thế nên rõ ràng là Sở Ninh Dực không hề muốn tham gia vào cái thứ nhóm phụ huynh gì đó kia. Dù sao kể cả không tham gia, anh cũng biết mọi chuyện của con trai mình, vì anh có một cô vợ lắm mồm, không quan tâm tới thời gian của anh mà.
Thủy An Lạc đứng dậy đu lên cánh tay anh đi ra ngoài, “Thế lát nữa anh có tới viện không? Chuyện bên phía đàn anh hình như cũng còn nhiều lắm.”
“Không cần thiết.” Sở Ninh Dực hừ lạnh, “Không phải em mới từ đó về à?”
Thủy An Lạc lạnh lùng liếc Sở Ninh Dực, bình dấm này ăn cũng đủ rồi đấy.
“Sở tổng.” Hai người vừa ra, Lưu Tiểu Băng đã ôm tài liệu đi tới, “Sở tổng, bên phía Viễn Tường có một tài liệu cần anh ký.”
Thủy An Lạc nhíu mày. Sở Ninh Dực nhận lấy, nhìn từ trên xuống dưới một lượt rồi nhìn Thủy An Lạc, “Viễn Tường vốn là của nhà em, em xem đi.”
Thủy An Lạc: “...”
Thủy An Lạc chớp mắt nhìn Sở Ninh Dực, như đang nói: Não anh bị sao thế hả?
Cô có thể hiểu cái gì chứ?
“Có gì không hiểu, thư ký Lưu sẽ nói cho em biết.” Sở Ninh Dực nói rồi liền dựa vào bàn thư ký.
Mặt Lưu Tiểu Bằng có chút khó coi, trước giờ cô ta lúc nào cũng coi thường Thủy An Lạc, càng không hiểu tại sao ba cô ta lại dốc hết công sức vào Viễn Tường như vậy.
Thủy An Lạc không hề bỏ lỡ ánh mắt khinh bỉ của Lưu Tiểu Băng. Cô cầm lấy tài liệu, cũng lẳng lặng lườm lại một cái.