Sở Ninh Dực kéo người phụ nữ đang định bùng nổ lại, cười một tiếng: “Đi đâu hả?”
“Xuất gia.” Thủy An Lạc hừ một tiếng, hất tay anh ra định bỏ đi.
Sở Ninh Dực cười nhẹ, nắm lấy cánh tay cô không chịu buông, “Được rồi, chờ thân thể Lộ Tức khỏe lại, tự cậu ta khắc biết chăm
sóc.”
“Đàn anh lần này bị thương như vậy, không mất nửa năm thì khó mà khỏi hẳn được.” Thủy An Lạc thở dài, “Tân Nhạc lại bị thế này, đứa bé có thể giữ được hay không, không đúng, chắc chắn là đứa bé không giữ được, Tân Nhạc lần này chắc sẽ phát điện
mất.”
Sở Ninh Dực ôm lấy cô vào trong lòng, “Ngày kia anh phải đến Mỹ một chuyến.”
“Đi đi.” Thủy An Lạc tựa trong ngực anh, anh đi công tác cũng không phải lần một lần hai.
“Thủy An Lạc, dạo này thái độ của em đáng ăn đòn lắm biết không hả?” Sở Ninh Dực không hài lòng. Anh phải ra nước ngoài, cô nàng này sao chẳng có chút buồn bã gì thế.
Thủy An Lạc chớp mắt, thái độ này không phải rất bình thường à?
“Anh muốn gây sự à? À, tính từ lần kết hôn đầu tiên của chúng ta đến nay cũng đã được bảy năm rồi đấy, bảy năm ngứa ngáy hả?” Thủy An Lạc đến đầu ngón tay cười híp mắt ngẩng đầu nhìn Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực nghĩ, xu thế thèm ăn đòn của vợ anh ngày càng rõ ràng rồi.
Sở Ninh Dực cúi đầu cắn mối cổ. Thủy An Lạc né về đằng sau một chút, nhưng cuối cùng vẫn không thoát được, khóe môi hơi đau. Thủy An Lạc cắn lại, Sở Ninh Dực xoay cô lại, sau đó ôm lấy cô, đặt lên bàn, động tác vô cùng trôi chảy.
“Tổng giám đốc, về hành trình công tác ngày kia, tôi nghĩ nên cũng...”
Cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Sở Ninh Dực nhíu mày ấn đầu Thủy An Lạc lên vai mình, quay lại nhìn cô thư ký mới đang đứng cửa, “Đi vào không biết gõ cửa à?”
“Tôi đã gõ rồi.” Thư ký líu ríu nói.
“Tôi đã cho phép chưa?” Sở Ninh Dực nói, ôm Thủy An Lạc từ trên bàn xuống.
Thủy An Lạc hơi nghiêng đầu, lướt qua Sở Ninh Dực nhìn sang. Cô gái kia không cao, nhưng quần áo trang phục có chút giống cố năm đó, cũng biết để ý đấy.
“Xin lỗi Tổng giám đốc.” Thư ký nói, vội vàng cúi người đi ra ngoài. Thủy An Lạc chép miệng, “Con gái nhà người ta bị dọa phát khóc rồi kìa.”
“Liên quan gì đến anh?”
“Nhất định là không rồi!” Thủy An Lạc vươn tay ôm lấy cổ của Sở Ninh Dực, “Này, anh zai, đây là hoa đào ở đâu bay tới thế?” Thư kỷ của Sở Ninh Dực cố đều biết, nữ cơ bản đều đã kết hôn, hơn nữa không có ý định gì với Sở Ninh Dực. Cô bé mới tới này có chưa gặp bao giờ.
Sở Ninh Dực nhướng mày, vươn tay ôm lấy eo cô, không để cô phải nhón chân một cách khổ cực nữa, “Từ bến Viễn Tường qua, chắc em biết đấy, con gái của Giám đốc Lưu, giờ đang phụ trách việc liên hệ với công ty công nghệ Viễn Tường.”
“Con gái của chủ Lưu à, trước kia em có từng nghe ba nhắc tới, hình như con bé đi du học ở nước ngoài, học giỏi lắm.” Thủy An Lạc nghĩ, lại nhớ đến cô gái lúc nãy, “Hề hề, anh zai, điều cô bé đi đi, rõ ràng là cô bé này đang động lòng với anh rồi, đừng để đến lúc không xử lý được, lại khó ăn nói với chú Lưu.”
Sở Ninh Dực cũng có ý này, nhưng chưa tìm được cách thích hợp.
“Đúng là đến lúc mở cửa hàng dấm rồi, anh thấy em cũng có thể tự sản xuất nguyên liệu được rồi đấy.” Sở Ninh Dực hừ một
tiếng.
Thủy An Lạc: “...”
Cái tên này đúng là không chịu kém miếng bao giờ, vẫn còn ghim câu này nữa, phải nói lại mới chịu.
“Chuyện này không phải do em hẹp hòi đầu. Chú Lưu đã cống hiến công sức cả đời mình cho Viễn Tường rồi, em không muốn cuối cùng vì con gái chú ấy lại thành ra không thoải mái.” Thủy An Lạc nghiêm túc nói.
“Được rồi, được rồi, có nghiêm túc thế nào cũng không che nổi mùi dấm trên người em đâu, ngồi đây một lúc, chờ anh xử lý xong chuyện này rồi về.” Sở Ninh Dực nói rồi đẩy Thủy An Lạc ra ghế sofa ngồi.