Tân Nhạc: “...”
Sao cô có cảm giác hình như mình đã đưa ra một quyết định sai lầm vậy nhỉ. Tại sao cô lại muốn bàn luận vấn đề này với một người phụ nữ hạnh phúc như Thủy An Lạc vậy chứ?
[Tân Nhạc: Mau đi ra ngoài đi! Cẩn thận anh Sở nhà bà vào bắt người đấy! Ây, hình ảnh này đẹp quá, có hơi cay mắt!]
[Thủy An Lạc: ha ha ha ha ha ha ha ha ha...]
[Thủy An Lạc: Thân làm một người đã từng ly hôn thì tôi cảm thấy phải nói cho bà một chuyện thế này. Trong hôn nhân một chiều thì bà sẽ thấy bà tuyệt đối sùng bái đối phương. Nếu bà nói hóa ra bà không hiểu đối phương như bà tưởng tượng, vậy thì chúc mừng em gái, em đã nhìn nhận bản thân rõ ràng hơn rồi đấy! Căn bản bà hoàn toàn không hiểu người kia, chỉ đơn giản là sùng bái, cũng giống như sự sùng bái của tôi với Sở Ninh Dực lúc đầu vậy! Một cuộc hôn nhân mà được xây dựng trên sự sùng bái của bà, nhưng anh ấy lại vô cảm thì nó thất bại là lẽ đương nhiên, nhìn chị đây rồi nhìn lại cưng đi, chân thực rõ ràng luôn ấy.]
[Tân Nhạc:...]
Tân Nhạc nhìn tin nhắn Thủy An Lạc gửi tới, dài đến mức kéo đầy cả màn hình điện thoại đi động.
Sùng bái sao?
Tân Nhạc thừa nhận là cô sùng bái Mặc Lộ Túc, hơn nữa lại còn có tình cảm trong sự sùng bái đó nữa.
[Tân Nhạc: Nhưng tôi thích anh ấy là thật.]
[Thủy An Lạc: Tôi không phủ nhận chuyện bà thích anh ấy! Tôi chỉ phủ nhận thái độ của bà thôi, nhưng bà có biết chúng ta vẫn tốt số ở đâu không? Hai anh em bọn họ giống nhau, một khi đã quen rồi thì rất khó thay đổi, chẳng qua khi ấy tôi còn quá nhỏ, giữa tôi và Sở Ninh Dực trong lúc đó còn có một cây cầu ở giữa! Còn về bà với đàn anh, tôi rất tò mò không biết tại sao hôm đó anh ấy lại phải nói xin lỗi bà đấy?]
[Tân Nhạc: Bà nên đi ra đi, nếu không là táo bón thật đấy.]
[Thủy An Lạc:...]
Fuck...
Đây chính là dùng xong rồi ném trong truyền thuyết đấy hả?
[Thủy An Lạc: Một câu cuối cùng, anh Sở sắp bùng phát rồi, đằng nào hai người cũng đã ly hôn rồi, không bằng bà đổi một góc độ khác để nhìn đối phương xem sao, nhìn xem rốt cuộc là bà thật sự thương anh ấy hay chỉ là cảm kích vì anh ấy đã giúp bà lúc khó khăn thôi.]
[Tân Nhạc: Câu này của bà dài thật đấy, bởi vì đang có mùi cho nên lựa chọn làm vải bó chân của các cụ sao?]
[Thủy An Lạc: Cút!!!!]
Sau khi tán gẫu với Tân Nhạc một hồi, tâm trạng của Tân Nhạc cũng khá hơn được một chút.
Rốt cuộc tình cảm của cô với Mặc Lộ Túc chỉ là sự cảm kích?
Hay là... tình yêu?
Lúc Thủy An Lạc ra khỏi toilet thì thấy Sở Ninh Dực đang đứng dựa vào cửa.
Thủy An Lạc giật mình hoảng sợ, vỗ vỗ lồng ngực của mình: “Anh Sở cần đi toilet sao? Thật ngại quá, bây giờ anh mà vào thì sợ là có hơi mùi.”
Thủy An Lạc cười tít mắt nói dứt lời thì đã bị Sở Ninh Dực xách cổ áo kéo về phòng ngủ: “Anh còn đang định vào đó vớt em ra đấy.”
“Vớt cái ngoáy tai sao?”
Sở Ninh Dực: “...”
Thủy An Lạc bị Sở Ninh Dực ghét bỏ quăng lên giường. Cô khẽ cười cười lại nhìn Bánh Bao Đậu và Bánh Bao Rau đang ôm nhau ngủ say. Có lẽ do thói quen nên đa phần thời gian hai đứa bé đều duy trì tư thế nằm trong bụng mẹ, Bánh Bao Rau dùng cánh tay nho nhỏ ôm lấy Bánh Bao Đậu tựa như đang bảo vệ em gái mình.
Sở Ninh Dực nằm xuống bên cạnh Thủy An Lạc rồi đặt tay lên bụng của cô: “Sao tự dưng lại bị tiêu chảy?”
“Ăn Tết thì làm gì có ai không bị đau bụng chứ, không sao cả đâu.” Thủy An Lạc xoay người chốn vào lòng anh: “Ngủ thôi, buồn ngủ rồi.”
“Em đừng có dính vào chuyện của Tân Nhạc với Mặc Lộ Túc nữa, chính bọn họ còn không rõ tình cảm của mình cơ mà, đừng để đến cuối cùng lại quấn cả mình vào trong đó!” Sở Ninh Dực khẽ nhắc nhở.
“Hở?” Thủy An Lạc đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Ninh Dực: “Sao anh lại biết là em đang nói chuyện với Tân Nhạc?”
Sở Ninh Dực nhìn bộ dáng ngơ ngẩn của vợ mình, cuối cùng liền kéo người vào lòng, ôm chặt lấy: “Ngủ đi ngốc ạ!”