Trời sáng. Ba mẹ Tân Nhạc liền xách theo đồ ăn sáng tới bệnh viện.
Mặc Lộ Túc trả bát đũa đã được rửa sạch sẽ lại cho Tân Nhạc.
Tân Dương đã hạ sốt. Tân Nhạc không nói với ba mẹ mình chuyện Tân Dương bị sốt cả đêm qua. Hôm nay mẹ Tân Nhạc cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, ít nhất bà cũng không vội vàng đi tìm Mặc Lộ Túc nữa.
Nhưng mà càng như thế thì Tân Nhạc lại càng cảm thấy khó chịu.
“Mẹ, Viện trưởng Mặc nói đồ ăn khuya mẹ làm rất ngon, anh ấy ăn hết sạch đấy.” Tân Nhạc cố gắng mở lời trước.
Mẹ Tân rõ ràng rất vui vẻ, chỉ là lần này bà không thể hiện quá nhiều mà chỉ nói một câu: “Thích là tốt rồi.”
Tân Nhạc: “...”
“Nhạc Nhạc, con về nghỉ ngơi đi, con đã không ngủ cả đêm rồi.” Ba Tân Nhạc vỗ vỗ lên vai con gái của mình, ý bảo cô mau về nghỉ đi.
Tân Nhạc đáp lại một câu, có chút mất mát cầm hộp đựng đồ ăn khuya hôm qua lên.
“Được rồi được rồi, con cứ để đó đi! Tối ba với mẹ sẽ mang nó về cho con đi về nghỉ ngơi đi!” Ba Tân Nhạc nói rồi đẩy đẩy Tân Nhạc đi ra ngoài.
Sau khi Tân Nhạc đi ra rồi, mẹ Tân Nhạc mới lên tiếng: “Quên đi, tôi sẽ không xen vào chuyện của con bé nữa, nó muốn ở bên ai thì ở. Tôi không biết gã đàn ông đó có gì tốt mà để nó mê mẩn đến không biết trời đất là gì như thế nữa.”
Tân Dương vừa mới tỉnh lại liền nghe thấy mẹ nói vậy, cậu thầm nghĩ, chẳng phải anh ta cũng khiến mẹ u mê lạc lối đấy sao?
Thế nhưng nếu chị đã không nói, vậy cậu cũng không dám nói cho bố mẹ biết chuyện ấy.
Sáng sớm mùng ba, đường phố bắt đầu có nhiều người hơn.
Tân Nhạc kéo chặt quần áo của mình, rồi lại trông thấy xe của Mặc Lộ Túc.
Chiếc xe chậm rãi chạy đến rồi dừng lại bên cạnh cô. Tân Nhạc mở cửa xe rồi ngồi lên.
Mặc Lộ Túc liếc nhìn Tân Nhạc ngồi ở băng ghế sau qua kính chiếu hậu, anh không nói gì mà yên lặng lái xe.
Tân Nhạc lên xe rồi mới phát hiện bên phía tay phải của mình đang đặt một phần đồ ăn sáng, là sữa đậu nành và bánh rán.
Tân Nhạc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lái xe. Mặc Lộ Túc chỉ nhàn nhạt nói: “Vừa nãy đi lấy xe có đi qua một hàng bán đồ ăn sáng, anh nghĩ chắc em còn chưa ăn gì nên mua, ăn rồi ngủ một chút đi! Điểm đến có hơi xa!”
Tân Nhạc chạm đầu ngón tay vào sữa đậu nành, nóng đến bỏng tay.
Điểm đến mà Mặc Lộ Túc nói quả thật rất xa, lái xe từ sáu giờ sáng mà tới tận mười rưỡi mới đến nơi.
Tân Nhạc ngủ được một giấc trên xe, đến lúc cô tỉnh lại thì xe đã dừng bánh.
Cô nhìn cảnh vật bên ngoài, nơi đây là nghĩa trang lớn nhất ở thành phố A.
Mặc Lộ Túc thấy cô tỉnh lại rồi mới đứng dậy, xuống xe: “Đi thôi.”
Tân Nhạc nhìn xung quanh một vòng rồi bước theo Mặc Lộ Túc.
Gió thổi trên núi lạnh hơn dưới chân núi rất nhiều, vậy nên dù Tân Nhạc đã mặc áo khoác rất dày nhưng vẫn không nhịn được phải run rẩy một cái.
Mặc Lộ Túc đi đằng trước dường như cũng cảm nhận được nên anh cởi áo khoác của mình rồi khoác lên vai cô.
“Tôi không cần...”
“Khoác vào! Gió núi rất có hại cho sức khỏe!” Mặc Lộ Túc nói rồi lại bước về phía trước.
Bên trong Mặc Lộ Túc chỉ mặc một chiếc áo len lông cừu màu trắng, đơn bạc đến mức dường như bất cứ lúc nào anh cũng có thể bị gió thổi bay.
Cũng may đi đến giữa sườn núi thì Mặc Lộ Túc dừng lại. Đầu tiên Tân Nhạc nhìn thấy một người phụ nữ rất đẹp, đường nét có chút giống với Mặc Lộ Túc, Sở An Tâm, đây là...
Tân Nhạc nghĩ nghĩ rồi ngẩng đầu nhìn Mặc Lộ Túc, đây chính là mẹ ruột của Mặc Lộ Túc!
Bia mộ bên phải bia mộ của Sở An Tâm thì Tân Nhạc có nhận ra, đó là Kiều Tuệ Hòa.
Còn bia mộ bên trái không có ảnh chụp, nhưng nó có tên, Mặc Thiên Tâm, đây là...
Mặc Lộ Túc ngồi xổm xuống, đào lớp tuyết dày chắn ngang bia mộ ra khiến những con chữ trên tấm bia đá hiện ra càng rõ ràng hơn, trên đó có khắc: Ba: Mặc Lộ Túc, Mẹ: Tân Nhạc, còn có cả ngày tháng năm.