Sau nửa đêm Tân Dương bắt đầu phát sốt. Tân Nhạc chăm sóc kỹ lưỡng cho cậu, mặc dù cô biết đây là chuyện rất bình thường sau khi trải qua phẫu thuật nhưng cô vẫn không dám xem nhẹ chút nào.
Mặc Lộ Túc tiêm thuốc hạ sốt cho Tân Dương, sau đó kiểm tra tình trạng cơ thể của Tân Dương để chắc chắn rằng cậu chỉ bị sốt sau phẫu thuật thôi.
“Không cần lo lắng đâu, sáng mai là sẽ hạ sốt.” Mặc Lộ Túc lên tiếng an ủi cô.
“Tôi biết.” Tân Nhạc khẽ nói rồi lại tiếp tục chăm sóc em trai mình.
Bàn tay của Mặc Lộ Túc thoáng khựng lại, anh cảm nhận được sự xa cách của cô khiến bàn tay đang nắm lấy ống nghe cũng siết chặt hơn, cuối cùng đành gật đầu, nói: “Có việc thì cứ gọi, anh đi trước đây.”
Mặc Lộ Túc không dám đợi cậu trả lời, dường như chẳng cần nghĩ thì anh cũng biết câu trả lời mình sẽ nhận được là gì cho nên sau khi nói xong lập tức xoay người rời đi.
“Mặc Lộ Túc!” Tân Nhạc đột nhiên gọi người lại.
Bước chân đi đến của của Mặc Lộ Túc dừng lại, sau đó anh quay đầu nhìn Tân Nhạc: “Làm sao thế?”
Ngón tay nhỏ nhắn của Tân Nhạc vì siết chặt nãy giờ mà có chút trắng nhợt. Cô đứng dậy nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa.
Tân Nhạc khẽ mím môi, tựa như đang đấu tranh điều gì đó.
“Đứa bé... anh chôn nó ở đâu thế?” Tân Nhạc ấm ách nói, ngón tay không khỏi lại siết chặt hơn vài phần khiến sắc trắng nhợt nhạt ấy càng rõ ràng hơn.
Mặc Lộ Túc nghe cô nói vậy, trong phút chốc bỗng ngẩn ra, cứ như thể anh không hề nghe thấy câu hỏi của cô, rất lâu sau cũng không hé miệng nói một câu nào.
Mặc Lộ Túc không nói, Tân Nhạc cũng không lên tiếng.
Bầu không lại bị lấp đầy bởi cảm giác bức bối kia, loại bầu không khí này khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Đây là lần đầu tiên từ sau khi đứa bé đáng thương kia xảy ra chuyện thì bọn họ nhắc tới vấn đề này.
Đã từng, Tân Nhạc đã từng cho rằng cô không để ý tới đứa bé ấy, cho nên mới lạnh lùng đối diện với cái chết của con.
Thế nhưng hiện tại, sau khi nghe được lời của y tá nói thì cô muốn biết rốt cuộc là người đàn ông này đang nghĩ gì.
Đối với người đang đứng trước mặt mình, Tân Nhạc tự nhận cô yêu anh rất nhiều, thế nhưng có lẽ còn quá nhiều thứ khác mà cô hoàn toàn chẳng hiểu gì, chỉ là đang tỏ vẻ như mình hiểu.
Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao nhiêu lâu, mãi đến khi Mặc Lộ Túc khẽ cử động chân của mình, sau đó nhét ống nghe bệnh vào trong túi rồi anh mới nói: “Trước hết cứ chăm sóc Tân Dương đi! Sau khi cô chú đi rồi anh sẽ đưa em tới đó.” Mặc Lộ Túc nói xong lập tức xoay người rời đi.
Bóng lưng của anh vẫn cao lớn như trước, như lần đầu tiên cô trông thấy anh vậy.
Thế nhưng sự cao lớn ấy lại dần dần có thêm một vài thứ mà trước đây cô không nhìn thấy, ví dụ như... cô đơn.
Tân Nhạc ngồi lại xuống mép giường rồi đưa tay sờ trán Tân Dương, vẫn nóng hôi hổi, thế nhưng may mà nhiệt độ không tiếp tục lên cao hơn.
Tân Nhạc cầm di động của mình lên, tìm được số liên lạc của Thủy An Lạc thì gửi một tin nhắn qua. Tân Nhạc nghĩ giờ này cô bạn của mình đang ngủ nên cũng không hy vọng sẽ nhận được câu trả lời, dù sao thì bây giờ mới có hai giờ sáng.
Không khéo là lúc này Thủy An Lạc lại đang ngồi trên bồn cầu cho nên đương nhiên đọc được tin nhắn của Tân Nhạc.
[Tân Nhạc: Tôi cảm thấy hình như tôi không hiểu Mặc Lộ Túc như tôi tưởng.]
Thủy An Lạc chớp chớp mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy bụng mình cũng không còn đau nữa.
“Ngồi lâu nữa coi chừng táo bón đấy!” Sở Ninh Dực ở bên ngoài nói với vào một câu.
“Biết rồi biết rồi! Em tiêu chảy không được sao? Anh mau đi ngủ đi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa bắt đầu hưng phấn gõ chữ.
[Thủy An Lạc: Làm sao thế? Đây là sau khi ly hôn mới thấy bộ mặt thật sự của đối phương cho nên cảm giác mình đã đưa ra quyết định chính xác nhất từ trước trới nay trong truyền thuyết đấy hả?
[Tân Nhạc: Bà vẫn chưa ngủ nữa hả?]
[Thủy An Lạc: Tin tôi đi, cái tin nhắn bà đang thấy là một cái tin nhắn có “mùi” đấy. Anh Sở nhà tôi còn đang kêu gào ở bên ngoài rằng nếu tôi không đi ra thì sẽ táo bón kìa!]