Bầu không khí giữa hai người có chút gượng gạo.
Cuối cùng vẫn là Tân Nhạc từ chối lời đề nghị của Mặc Lộ Túc, còn Mặc Lộ Túc cũng từ chối đề nghị của Tân Nhạc mà cầm đồ ăn khuya rời đi.
***
Trong sân lớn ở quân khu, tại nhà riêng của Thủy Mặc Vân.
Sở Ninh Dực với Thủy Mặc Vân đang chơi cờ với nhau trong phòng làm việc. Thủy An Lạc ôm Bánh Bao Đậu dỗ bé đi ngủ. Bánh Bao Rau thì đã ngoan ngoãn tự nằm lên giường từ lâu rồi.
Bánh Bao Đậu vẫn còn đang líu líu lo lo nói chuyện với mẹ mình, nói bé trốn đi như thế nào, bao nhiêu chú lính như thế cũng không tìm được bé. Thủy An Lạc nghe xong mà cũng chỉ biết đen mặt.
“Mẹ không biết đâu, chú Tiểu Mã dẫn theo toàn bộ cảnh vệ đi tìm em gái đó, cuối cùng chú Tiểu Mã lo lắng đến độ suýt nữa bật khóc tại chỗ luôn!” Tiểu Bảo Bối nằm trên giường, vừa nhìn em gái mình vừa nói với vẻ bất lực.
“Con trốn ở một bên, các chú ý đi lướt qua bên cạnh con mà không thấy được con thôi!” Bánh Bao Đậu tỏ vẻ mình rất vô tội.
“Quan trọng là... em ấy chơi không biết mệt luôn! Chú Tiểu Mã bị dọa đến mức chỉ cần ông ngoại gọi là hai chân của chú ấy đã run lên, chỉ sợ ông ngoại bắt chú ấy trông em thôi ấy!” Tiểu Bảo Bối tiếp tục nói một cách bất đắc dĩ.
Thủy An Lạc câm nín cúi đầu nhìn con gái mình. Bánh Bao Đậu vẫn đang phản bác anh trai rằng đó không phải là lỗi của bé. Ông ngoại cũng nói đó là kiểm tra khả năng phản xạ trinh sát của họ mà! Năng lực của các chú ấy không đạt tiêu chuẩn không phải là lỗi của bé!
“Được rồi được rồi, con mau đi ngủ đi!” Thủy An Lạc vừa nói vừa ôm lấy Tiểu Bảo Bối rồi nhét vào trong chăn. Giường ở đây không được tính là lớn, nhỏ hơn giường ở nhà rất nhiều, vậy nên ba đứa nhóc nằm xuống rồi thì cơ bản cô và Sở Ninh Dực chỉ có lại một khoảng trống đủ để không bị ngã lăn xuống thôi.
Thủy Mặc Vân cũng nói sẽ trông Tiểu Bảo Bối giúp vợ chồng họ. Nhưng Tiểu Bảo Bối đã lâu không được gặp ba mẹ nên vẫn muốn ngủ cùng mọi người. Thủy Mặc Vân cũng không ép buộc nhóc.
Thủy An Lạc dỗ ba đứa bé ngủ rồi cũng nằm nghiêng trên giường ngủ luôn.
Lúc này Sở Ninh Dực với Thủy Mặc Vân cũng đã thu bàn cờ lại.
“Chuyện thay đổi nơi đóng quân này suy cho cùng cũng lợi nhiều hơn hại. Mỗi một đội quân chiếm đóng quá lâu ở một vị trí nào đó thì chung quy cũng sẽ xảy ra vấn đề! Vậy nên thường xuyên đổi chỗ âu cũng là một chuyện tốt! Chỉ là việc này đối với người nhà của các quân nhân mà nói quả thật có chút khó khăn, thế nhưng nuôi quân thì nuôi quân, quan trong vẫn là chuyện binh lực mà.” Thủy Mặc Vân nói.
“Việc này con biết, may mà bộ phận dời khỏi thành phố A cũng không nhiều, đến lúc đó kiếm một cái cớ nào đó để điều bọn họ về là được! Vấn đề có đi theo hay không thì để tự họ giải quyết đi, không có con, con còn nhỏ, theo được thì theo, nếu thật sự muốn cho lũ trẻ đi học thì chính bọn họ cũng có thể đưa ra một phương thức chính xác.”
“Chuyện di quân lần này quả thật có ảnh hưởng hơi lớn! Quân khu JN bên kia có một đội đặc chủng được đổi qua bên Đông Bắc. Một đoàn mấy đứa bé còn đang đi học, nói là từ nhỏ đến lớn đã đổi không dưới năm chỗ rồi. Mấy đứa bé đi theo đúng là chịu tội, vợ còn làm căng muốn bọn họ xuất ngũ. Việc này bên trên rất coi trọng, đã xếp thành vấn đề trọng điểm rồi ném cho cấp dưới của mình cũng không tốt lắm.” Thủy Mặc Vân nhìn Sở Ninh Dực đang cất cờ vào trong hộp liền thở dài, nói.
Sở Ninh Dực đứng dậy cất hộp cờ vào chỗ cũ, nói: “Đã làm vợ lính thì phải xác định được vấn đề này ngay từ đầu! Quân đội được xây dựng với tôn chỉ hàng đầu là tuân theo sự sắp xếp của tổ quốc. Nếu như ngay cả tư tưởng này cũng không có thì đừng nên lấy lính làm gì.”
Sở Ninh Dực nói xong, Thủy Mặc Vân hơi cúi đầu, không lên tiếng.
Sở Ninh Dực quay lại nhìn ba vợ của mình: “Ba, chuyện ngày hôm nay con nói cũng không có ý gì khác, chỉ là con hy vọng ba cũng nhìn rõ ràng rằng, làm một người lính là một kiểu trách nhiệm, vợ lính cũng vậy, chuyện của mẹ suy cho cùng cũng là sự lựa chọn của bà ấy.”
Thủy Mặc Vân chống một tay xuống đùi của mình để đứng dậy, sau đó xua tay: “Cái này ba hiểu, đều là chuyện đã qua cả rồi, ba cũng chưa từng oán giận Man Ngân, dù gì thì đó cũng là sự lựa chọn của bà ấy.”
Sở Ninh Dực cúi đầu nhìn đồng hồ.
Thủy Mặc Vân quay về phòng của mình, nửa đường đột nhiên ngừng lại: “Trước đó ba có xem qua danh sách di quân, quân doanh số một, hai và ba sẽ di rời; Quân doanh bốn, năm và sáu tạm thời ở lại! Kiều Nhã Nguyễn đang ở quân doanh thứ ba, hai đứa nó vừa mới ổn định lại cho nên gần đây con chú ý một chút, cho chúng nó thời gian. Thằng nhóc Phong Phong kia mà đã loạn lên thì không đơn giản như một người vợ lính bình thường làm loạn lên đâu! Kế hoạch di quân ấn định vào tháng sáu, ngẫm lại thì cũng chẳng lâu nữa rồi.”
Sở Ninh Dực nhìn Thủy Mặc Vân rời đi rồi đưa tay day day cái trán của mình. Giờ anh mới hiểu được lý do thật sự mà ba vợ nói cho anh biết chuyện di quân, ra là vì điều này.
Vừa nghĩ đến tính tình như quả bom của Phong Phong thì việc này đúng là cần phải giải quyết thật.
Tính tình của Kiều Nhã Nguyễn cũng là kiểu nóng nảy. Nếu hai người này thực sự điên lên thì đúng là không ai có thể đảm bảo là sẽ xảy ra chuyện gì thật.
Sở Ninh Dực quay về phòng ngủ nhìn ai kia đang ngủ bên mép giường, anh chuyển cô nằm lùi vào trong rồi ngồi xuống bên cạnh.
“Đã xong rồi à?” Thủy An Lạc ngáp một cái rồi xoay người lại, chôn đầu vào lòng Sở Ninh Dực.
Sở Ninh Dực ừ một tiếng rồi kéo chăn đắp cho ba đứa nhỏ, sau đó mới nằm xuống bên cạnh Thủy An Lạc: “Vợ, em cảm thấy khả năng khuyên Kiều Nhã Nguyễn chuyển ngành được khoảng bao nhiêu phần trăm?”
Thủy An Lạc lập tức mở mắt ra, nhìn Sở Ninh Dực một cách khó hiểu: “Anh có ý gì?"
“Ba em giao cho anh một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành.” Sở Ninh Dực bất đắc dĩ nói rồi kể lại chuyện vừa rồi cho Thủy An Lạc.
Phản ứng đầu tiên của Thủy An Lạc lại là ôm chặt lấy Sở Ninh Dực, nói: “May mà anh đã xuất ngũ rồi, nếu không em phải mang đàn con theo anh vào Nam ra Bắc, chắc em sẽ điên mất thôi.”
Thủy An Lạc nghĩ đến cảnh mình phải vác theo ba đứa bé sau lưng chạy Đông chạy Tây với Sở Ninh Dực, vừa mới hơi quen được một chỗ lại phải chạy tới chỗ khác, đơn giản chỉ cần miêu tả bằng một từ... kinh khủng!
Sở Ninh Dực dừng một chút, nói: “Ngủ đi.”
Vậy nên cái nghề vợ lính này nghe thì có vẻ huy hoàng đấy, nhưng ai làm người đó biết, khó chịu cũng chỉ tự mình hiểu lấy.
Thủy An Lạc vẫn ôm cứng eo của Sở Ninh Dực, nhắm mắt lại: “So với khuyên Lão Phật Gia chuyển ngành thì chẳng thà đi khuyên Phong Điên còn hơn! Nỗ lực mấy năm nay nỗ lực của Lão Phật Gia cũng không uổng phí, chẳng phải Phong Điên cũng từng có nguyện vọng muốn được làm lính đấy sao, chắc anh ấy càng phải hiểu được điều này hơn chứ?”
“Để anh xem thử xem thế nào vậy!” Sở Ninh Dực thấy hơi đau đầu.
Thủy An Lạc lại khẽ nói: “May mà em không phải vợ lính.”
Nếu như cô là vợ lính thì cắn răng vẫn có thể làm được, thế nhưng chắc chắn sẽ không sung sướng như hiện tại, bởi vì điểm mấu chốt duy nhất của cô chính là cô không thể rời xa Sở Ninh Dực được.
Sở Ninh Dực cúi đầu hôn lên trán của Thủy An Lạc. Anh chỉ muốn nói một câu, làm anh khó lắm.
Chuyện của em họ còn chưa ra đâu vào đâu đã thêm chuyện của thằng em kết nghĩa rồi.
“Được rồi, chuyện của Tân Nhạc và Mặc Lộ Túc thế nào rồi?” Sở Ninh Dực vẫn có chút không yên lòng hỏi một câu.
Thủy An Lạc: “...”
“Có người nói, dưới điều kiện tiên quyết là mẹ Tân Nhạc không biết Mặc Lộ Túc là con rể cũ của của bà ấy thì Mặc Lộ Túc được coi là con rể vàng trong mắt ba mẹ vợ, càng nhìn càng thấy thích, cho nên tình hình hiện tại là như thế!” Thủy An Lạc cũng cảm thấy việc này quá vi diệu, nhỡ đâu mẹ Tân Nhạc biết mọi chuyện thì phải làm thế nào bây giờ?
Sở Ninh Dực: “...”
Vậy mà cũng được luôn?
Hay lắm, rất mạnh mẽ!
“Ba mẹ của Tân Nhạc cũng không phải dễ chọc vào đâu.” Sở Ninh Dực cảm thấy bây giờ anh có thể tạm thời rời bỏ chiến tuyến của em họ rồi, dù sao nhìn tình hướng phát triển trước mắt thì anh cảm thấy làm người xem sẽ an toàn hơn nhiều.