Ăn sáng xong, Tân Nhạc theo ba mẹ đi mua đồ Tết còn Tân Dương ở nhà ôn bài.
Tân Dương không vui nhưng bị Tân Nhạc vỗ một cái vào gáy: “Nhanh đi nhanh đi, mày phải thi được vào Thanh Hoa đó!”
Tân Nhạc vui sướng nhìn em trai ôm khuôn mặt sầu thảm đi vào phòng học, tâm tình cũng tốt vô cùng.
Trong khu nhà của bọn họ có một trung tâm thương mại, cuối năm đến rồi nên người mua đồ Tết cũng rất nhiều, vì thế trong trung tâm thương mại toàn người là người.
Mẹ Tân mua không ít thịt, ba của cô phụ trách việc đẩy xe hàng.
“Mặc dù bây giờ cái gì cũng tiện lợi, nhìn xem, ngay cả sủi cảo cũng có loại gói sẵn! Nhưng mà năm nay vẫn muốn ăn sủi cảo do chính tay mình làm mới có mùi vị! Người phương Bắc chúng ta chẳng phải vẫn lấy sủi cảo làm món ăn cầu may mắn vào lễ mừng năm mới sao? Mấy người trẻ tuổi bọn con cứ nghĩ làm mấy cái này phiền phức, làm mất thời gian nên cứ mua sẵn, tiện biết bao nhiêu.” Mẹ Tân nói rồi còn cầm một gói sủi cảo gói sẵn cho Tân Nhạc xem.
“Chẳng phải là do bọn con bận rộn công việc nên không có thời gian sao?” Tân Nhạc hiểu ý mẹ mình, Tết năm ngoái cô ở lại thành phố A, mẹ cô có hỏi cô có sủi cảo để ăn hay không? Tân Nhạc liền xách mấy gói sủi cảo gói sẵn từ siêu thị về rồi chụp cho mẹ mình xem, sau đó cô bị mẹ mình mắng rất lâu. Cơ mà đám sủi cảo kia cũng vào bụng của Tân Nhạc hết, bởi vì Mặc Lộ Túc không ăn sủi cảo.
“Mấy đứa nặn đi, ba mẹ không làm đâu, chúng mày lười quá.”
Tân Nhạc bị mẹ mình trừng mắt một cái liền quả quyết im lặng.
Ba Tân đi đằng sau chỉ ý tứ nói một câu: “Bọn nhỏ có thể sánh được với chúng ta sao? Chúng ta cứ tan tầm là về nhà còn chúng nó có rất nhiều cái khác phải làm.”
Tân Nhạc dở khóc dở cười, quay đầu nhìn ba mình: “Đây là ba đang giúp con hay là giúp mẹ con thế hả?”
Ba Tân cười to, hiểu được là tốt rồi.
Mua đồ chất đầy một cái xe đẩy, Tân Nhạc đẩy xe sang một hướng khác, chỉ là lúc cô đẩy xe thì dường như thấy một bóng người quen thuộc thoáng qua. Cô lắc lắc cái đầu của mình, làm sao mà người kia có thể tới đây được chứ, người đó ghét nhất là trung tâm thương mại mà.
“Mẹ, mua thêm mấy cái đèn màu đi! Treo trong phòng khách sẽ đẹp lắm!” Tân Nhạc vừa nói vừa chọn đèn.
“Mua cái đó thì ăn được hay là uống được hả?” Mẹ Tân trừng mắt nhìn con gái.
Tân Nhạc cười tủm tỉm: “Nhìn trông hay mà.” Cô đã phải trải qua hai cái Tết lạnh lẽo cô độc, cho nên bây giờ mới thích những thứ ồn ào náo nhiệt như vậy.
Mẹ Tân muốn nói gì nữa nhưng lại bị ba Tân kéo lại: “Khó có dịp con gái về ăn Tết ở nhà, con bé muốn mua cái gì cứ để cho nó mua đi.”
“Vẫn là ba thương con.” Tân Nhạc nói rồi chọn vài cái màu đỏ thẫm, vài cái mài tím, vài cái màu xanh, toàn là mấy màu cực kỳ chói mắt, khiến mẹ cô vừa nhìn đã thấy đau mắt rồi.
Mẹ Tân cùng ba Tân khẽ liếc nhìn nhau, viền mắt của mẹ Tân hơi đỏ lên rồi ba Tân nhẹ nhàng vỗ vai vợ mình. Trước đây con gái của bọn họ không thích mấy thứ này, có lẽ là hai năm qua phải chịu quá nhiều tổn thương cho nên mới biến thành như vậy.
Hai cái Tết vừa rồi chính ông cũng không biết con gái mình đã trải qua như thế nào.
“Được, được, được, mua, mua, mua, ba cô thương cô vậy để lát nữa ba cô đi mà trả tiền!” Mẹ Tân điều chỉnh lại tâm tình rồi hung hắng trừng mắt nhìn con gái mình.
“Cái đấy thì khó lắm, chẳng phải người cầm quyền kinh tế to nhất trong nhà chúng ta là mẹ đó sao?” Tân Nhạc nói rồi dường như vẫn chưa chịu từ bỏ ý định mà cố tình chọn thêm một cái đèn đỏ chót bỏ vào xe đẩy.
Một nhà ba người cười nói tiếp tục mua đồ, Mặc Lộ Túc vẫn đi theo phía sau bọn họ, cho đến quầy bán đèn thì anh vươn tay vuốt ve mấy chiếc đèn màu.
Tết âm lịch sao?
Anh chưa bao giờ có ngày lễ này, những ngày lễ với anh giống như hai người chẳng hề quen biết, bởi vì cả Mặc Lộ Túc lẫn gia đình của anh đều không cần nó.