Thương Huy nhét hai tay trong túi áo, dáng vóc vẫn cao lớn như trước.
“Nếu như trốn tránh có thể đổi lấy bình yên cùng hạnh phúc, hậu quả chỉ là lương tâm có chút bất an thì tôi không cảm thấy rằng đây là một giao dịch thất bại.” Bình yên cùng hạnh phúc là giữa anh với Lí Tử, lương tâm bất an có lẽ là một chữ hiếu đối với ba mẹ.
Nhưng mà trong xã hội bây giờ có mấy ai sẽ ở chung với cha mẹ đâu chứ?
Cái mà bọn họ có thể làm đại khái cũng chỉ là dăm ba cuộc gọi điện thoại, tiền bạc biếu tặng và cả sự hối hận muộn màng mà thôi.
Tân Nhạc hơi hơi nhún vai: “Chúc cậu hạnh phúc.”
“Cậu cũng vậy, đôi khi không nhất định phải tin những gì mà mắt mình nhìn thấy đâu, cậu cứ khăng khăng đánh đổi nhưng lại không biết đó có phải là điều mà người ta muốn hay không? Nếu như không phải thì sự đánh đổi của cậu có thể sẽ trở thành trói buộc, đến cuối cùng chính cậu lại cảm thấy đau khổ! Tân Nhạc, cậu rất thông minh nhưng cũng rất tự phụ, tôi đi đây, tôi cũng cầu chúc cậu có thể có được hạnh phúc.”
Tân Nhạc vẫn tựa người vào cửa nhìn cánh cửa của thang máy dần khép lại, những con số trên màn hình biến đổi nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không hề nhúc nhích.
Tân Nhạc, cậu rất thông minh nhưng cũng rất tự phụ.
Cô tự phụ sao?
Cậu cứ khăng khăng đánh đổi nhưng lại không biết đó có phải là điều mà người ta muốn hay không? Nếu như không phải thì sự đánh đổi của cậu có thể sẽ trở thành trói buộc, đến cuối cùng chính cậu lại cảm thấy đau khổ. Cô có cảm thấy đau khổ sao?
Tân Nhạc muốn phủ nhận, nhưng không thể không nói rằng, quả thật cô đã quá đau khổ vì cuộc hôn nhân kéo dài hơn một năm đó.
Cái tên Thương Huy này lần nào cũng dùng một đao đâm thẳng vào trái tim người ta, lại còn là vào vị trí đau đớn nhất nữa.
“Nhạc Nhạc! Con đứng ngoài cửa làm cái gì đấy? Mau rửa mặt rồi còn ăn cơm.” Mẹ Tân ở trong nhà gọi với lên.
“Con đến đây.” Tân Nhạc nói rồi đi vào.
Dường như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra.
“Tiểu Thương tới làm gì vậy?” Mẹ Tân vừa ăn cơm vừa hỏi.
Tân Nhạc nghĩ nghĩ một chút rồi kể lại chuyện này cho mọi người trong nhà. Mẹ Tân nghe xong còng thổn thức một hồi.
“Bà Thương trông cũng tử tế đàng hoàng thế mà lại làm mấy chuyện như vậy sao?” Mẹ Tân lắc đầu nói.
Tân Nhạc vừa ăn cháo vừa nhìn mẹ mình đang thổn thức: “Nhìn người không thể chỉ nhìn vẻ ngoài, làm ở ngân hàng rồi cứ nghĩ mình giỏi lắm.”
“Đúng thế, con không thấy cái bộ dạng lúc trưa hôm qua của bà ta đâu, cứ như thể chúng ta là đũa mốc đòi chòi vào mâm son nhà họ không bằng! May mà con với Tiểu Thương không thành một đôi đấy.” Mẹ Tân tiếp tục cảm thán, may mà sớm nhận ra bộ mặt thật của đám người đó.
“Mẹ, mẹ đừng cứ ép buộc chị con đi coi mắt nữa. Mẹ xem đi, mấy chuyện coi mắt này ai mà có thể nói chính xác được chứ.” Tân Dương lớn tiếng nói.
Tân Nhạc hài lòng nhìn em trai mình, quả nhiên là cậu em này vẫn luôn yêu thương cô.
Mẹ Tân dứt khoát cầm lấy đũa đập vào tay con trai bảo bối: “Con thì biết cái gì hả! Qua lễ mừng năm mới là chị con đã hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi rồi, Lạc Lạc đã là mẹ của ba đứa bé rồi đó! Con nhìn chị con thế này mà mẹ còn không cuống được sao?”
Tân Dương kêu lên một tiếng rồi thu tay lại, thổi thổi: “Cái này thì có làm sao chứ, cô giáo tiếng Anh của bọn con đã hơn ba mươi tuổi rồi mà vẫn còn độc thân đấy thôi.”
Trên bàn ăn sáng, Tân Dương cùng mẹ Tân chí chóe với nhau. Ba Tân không nói chuyện, ngay cả khuyên can cũng không có.
Tân Nhạc cúi đầu cười, như vậy mới là một gia đình, chứ không phải giống như khi đó, khi bọn họ ăn cơm chỉ có một mình cô nói chuyện với không khí, sau đó chính Tân Nhạc cũng lười nói, dần dần cũng cảm giác mình biến thành không khí, trong suốt, không màu, không vị.