[Sáng sớm ngày hai mươi chín Tết năm đó, Tân Nhạc tỉnh dậy từ sớm rồi nhìn người đang nằm ngủ bên cạnh mình. Cô nhỏ giọng nói: “Lộ Túc, hôm nay là hai mươi chín Tết rồi, chúng ta cũng được nghỉ hay là chúng ta đi siêu thị mua đồ Tết có được không?”
Mặc Lộ Túc nhíu mày quay người ngủ tiếp: “Anh không có Tết âm lịch.”
Tân Nhạc khựng người lại, có chút mất mát mà đáp lại một tiếng rồi tự mình rời giường, rửa mặt, đi ra ngooài.
Lúc Mặc Lộ Túc ngủ dậy thì trong phòng khách đã có không ít đồ đạc, có hoa quả, bánh ngọt, còn có cả hộp quà. Tân Nhạc đang ở phòng bếp nấu sủi cảo, cô nghe được tiếng anh tỉnh dậy thì vội vàng chạy ra ngooài.
“Lộ Túc, em đang làm sủi cảo đó, tuy rằng đến tối mai mới có thể ăn canh sủi cảo nhưng mà em mua nhiều lắm, hôm nay chúng ta...”
“Anh không ăn canh sủi cảo.” Mặc Lộ Túc vừa nói vừa nhìn những hộp quà chất cao ngất.
Tân Nhạc khựng lại rồi bất an nói: “Chuyện là... em không biết anh có bao nhiêu thân thích cần đi chúc năm mới, cho nên em mua nhiều một chút, bên Sở tổng hẳn là phải đi rồi! Cái khác...”
“Không cần.” Mặc Lộ Túc giống như cảm thấy rất phiền phức mà để lại một câu như vậy rồi quay về phòng ngủ, để lại một mình Tân Nhạc đứng ở cửa phòng bếp.]
Mặc Lộ Túc vuốt ve những bóng đèn màu thì đột nhiên đầu ngón tay cảm thấy đau nhói, khi đó nhất định là cô cảm thấy rất thất vọng lắm nhỉ.
Những ký ức tưởng chừng như đã quên lại xuất hiện một cách rõ ràng trong đầu anh, khiến trái tim anh đau nhức.
Rốt cuộc anh đã làm những gì với cô vậy?
Mặc Lộ Túc nhớ rõ vào Tết năm ngoái, vào lúc nhà nhà đốt đèn thì cô còn ôm bụng bầu làm một bàn cơm cho anh, còn cô chỉ ăn canh sủi cảo, bữa tối ngày hôm đó rất yên lặng, thậm chí cô còn chẳng nói lấy một câu.
Nhìn vui mà.
Cô cười híp mắt nói một câu khiến anh nghe được mà cảm thấy hít thở không thông, nếu như không nhờ người đứng sau đỡ lấy thì có lẽ anh đã thật sự ngã xuống đất.
“Mặc thiếu?” Quản lý khu trung tâm thương mại đi theo phía sau khó hiểu nhìn Mặc Lộ Túc, rõ ràng nói là đi thị sát công việc mà tại sao cứ đi theo một nhà ba người kia như vậy?
Mặc Lộ Túc hoàn hồn, sau đó vội vã thu tay lại như vừa động vào cái gì đó phỏng tay, anh nói: “Một lát đi tổ chức một hoạt động gì đó, miễn phí toàn bộ cho gia đình vừa rồi.” Mặc Lộ Túc nói rồi dứt khoát xoay người rời đi, nếu như tiếp tục đi theo bọn họ thì anh không mình sẽ phải thừa nhận những cái gì.
Quản lý dừng lại một chút, muốn thế thì phải tổ chức cái gì đây hả?
Miễn phí thì cứ miễn phí đi, cần gì phải tìm một cái cớ để miễn phí cơ chứ?
Quản lý bày tỏ, tâm tư của thiếu gia quá là khó đoán.
Gia đình Tân Nhạc mua không ít đồ, nhưng mà người đứng xếp hàng tính tiền cũng rất nhiều.
Vì vậy bọn họ chỉ có thể từ từ mà đợi.
Tân Nhạc nhàm chán nhìn cái sân khấu gần đó, trong tay cầm một hộp kẹo cao su. Dưới ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo của mẹ Tân, Tân Nhạc đành phải bỏ nó vào xe đẩy rồi trốn ra đằng sau ba mình.
Ba Tân nổi tiếng thương con gái, ông biết vợ mình trừng mắt với con gái chỉ là theo thói quen thôi chứ cũng không phải thật sự không mua cho Tân Nhạc, vì thế mới lớn tiếng nói: “Có mấy đồng thôi mà, mua, mua, mua!”
“Đúng, xem ba con rộng rãi chưa kìa.” Tân Nhạc trốn ra đằng sau ba mình rồi làm mặt nhăn với mẹ Tân.
Xếp hàng nửa ngày rồi cũng đến lượt bọn họ, Tân Nhạc đang nhìn ngó xung quanh như thể đang kiếm xem còn cái gì có thể mua được nữa thì bị mẹ Tân lôi ra ngoài: “Đi đi đi, đi ra bên ngoài chuẩn bị túi đi.”
Tân Nhạc hét một tiếng rồi chỉ có thể nghe lời mẹ đi ra ngoài chuẩn bị túi.
Tính đủ hai xe đẩy, một mình Tân Nhạc cũng sắp xong mười mấy cái túi.
“Xin chào, xin hỏi có thẻ hội viên không ạ? Tổng cộng là 3333.” Nhân viên thu ngân nói.
“Có, có, có!” Mẹ Tân vội vàng nói.
Nhân viên thu ngân sửng sốt một chút, có thẻ hội viên thì chuyện này bọn họ phải làm thế nào đây? Chẳng phải quản lý nói 3333 chính là số để làm sự kiện sao?